Lưng Lục U bị đập vào tường đau điếng, cô cắn răng, liều mạng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại thẳng tay xé xách cổ áo của cô.
“Nhiều năm như vậy không cam lòng động vào em, để người khác chiếm lợi rồi.”
Anh ta nói xong câu đó, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô.
Lục U vừa sợ vừa giận, giơ tay tát cho anh ta một cái.
Hứa Trầm Chu ngừng một chút, cái tát này dường như đã đánh thức ác ma trong lòng anh ta, động tác của anh ta càng thô lỗ hơn.
“Hứa Trầm Chu, anh điên rồi sao!”
“Anh điên cũng bởi vì em ép anh.” Hứa Trầm Chu thô bạo kéo mở áo ngoài, để lại những dấu đỏ trên da thịt trắng nõn của cô.
Lục U hoảng hốt nắm lấy một món đồ trang trí trên giá, vào lúc cô đang muốn tự vệ, đột nhiên anh ta bị một sức mạnh kéo ra, nặng nề ngã xuống đất.
Hứa Trầm Chu chửi một câu rồi lật người lại, tiếp đón anh ta là ánh mắt tức giận của người đàn ông kia.
Anh ta giật mình: “Tưởng, Tưởng Đạc.”
Đáy mắt Tưởng Đạc cuồn cuộn tức giận, anh không nói gì mà đi về phía anh ta, tóm lấy cổ áo Hứa Trầm Chu, trực tiếp kéo anh ta đi về phía bệ cửa cổ.
Hứa Trầm Chu bị anh đặt trên bệ cửa sổ, nửa người đều sắp ngã ra ngoài, cảm giác say xỉn chớp mắt đã giảm hơn phân nửa, sợ đến mặt mày tái mét: “Anh... anh dám...”
Tưởng Đạc vẫn không lên tiếng, nét mặt âm trầm lạnh lùng, cổ tay hơi động, cả người Hứa Trầm Chu đều ngửa cả ra phía sau.
“A A A!!!”
Anh ta sợ hãi kêu lớn.
Lục U lau sạch nước mắt, lảo đảo bước tới, ôm lấy cánh tay Tưởng Đạc: “Không được... đừng như vậy!”
Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô, quần áo cô xốc xếch, mặt đầy nước mắt, vẫn chưa hết hoang mang.
Đáy mắt Tưởng Đạc xẹt qua một tia lạnh lùng cùng bi thương, khẽ hỏi: “Không nỡ để nó c.h.ế.t à?”
Lục U nhắm mặt lại, ôm chặt lấy cánh tay anh.
Ôm rất chặt, chặt đến mức... Tưởng Đạc có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Tưởng Đạc dùng sức kéo Hứa Trầm Chu lại, đạp một cước vào hông anh ta, đá anh ta ra ngoài.
Hứa Trầm Chu loạng choạng đập vào tường, khớp xương chắc cũng nứt ra rồi.
Anh trầm giọng quát một chữ: “Cút!”
Hứa Trầm Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta lăn một vòng rồi quắp đ.í.t chạy khỏi phòng thiết kế.
--
Trong phòng rất im ắng, im ắng đến độ chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-117-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Một lúc sau, Tưởng Đạc quay đầu nhìn cô.
Trên bờ vai cong cong, trắng nõn của cô xuất hiện vài vết đỏ, hai tay cô ôm trước ngược, cố gắng giữ chặt áo.
Tưởng Đạc cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nảy lên, trái tim cũng tê rần, không cầm lòng được đi về phía cô.
Lục U theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, nghiêng người tránh anh.
Tưởng Đạc ngừng lại, rồi anh chầm chậm đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ chạm vào vệt đỏ trên người cô.
Cô gái run rẩy, cổ hơi rụt lại, lùi về phía sau như một con chim cút đang đang hoảng sợ.
Tưởng Đạc cố nén sự đau đớn trong tim, giúp cô kéo cổ áo lên, che lại mảng da thịt trắng như tuyết, rồi anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô –
“Bị dọa rồi?”
Lục U có thể cảm nhận được tâm trạng anh đã dịu đi, tâm tình cô cũng thả lỏng hơn: “Ừ.”
“Không phải bình thường rất đanh đá với anh hay sao.” Tưởng Đạc trùm kín người cô lại, sau đó nhàn nhạt chế giễu: “Sao thế, gặp được bạn trai cũ nên không nỡ bỏ, còn không cho anh dạy dỗ nó à.”
“Không phải không nỡ.”
Trong lòng Tưởng Đạc trống rỗng, anh nhìn về phía cô.
Lục U rũ mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y áo Âu phục của anh, nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải tiếc anh ta, là em sợ anh làm chuyện không đúng.”
Sợ anh vì một kẻ không đáng mà đánh mất tương lai của mình, sợ anh... vĩnh viễn không thể trở lại được.
Lục U không ở trong kí túc xá, cô đang thuê một nhà trọ dành cho một người ở cạnh nhà Thẩm Tư Tư, từ đây đến phòng thiết kế khá gần, đi làm rất thuận tiện.
Tưởng Đạc đưa Lục U về nhà, bởi vì quãng đường gần nên anh cũng không lái xe, hai người một trước một sau đi về nhà cô.
Cô đi phía trước, anh ở phía sau đạp lên cái bóng lạnh tanh của cô.
Đến dưới nhà trọ, Lục U cởi áo ra trả lại cho anh.
Tưởng Đạc đi lên vuốt cổ áo cho cô, sau đó lại khép chặt vào: “Không cần, mặc vào đi.”
Lục U trêu anh: “Em mà mặc lại thì là em của rồi nha.”
“Sắp kết hôn rồi, còn phân biệt của anh của em cái gì.”
“Ai muốn kết hôn với anh chứ!”
Tưởng Đạc vươn đầu ngón tay ra ấn lên trán cô: “Mời xòe ngón tay ra tính hộ với, bây giờ đã là cuối tháng Tám rồi, chỉ cách trận tuyết đầu mùa năm nay còn khoảng bốn tháng mà thôi.”
Năm ngoái lạnh sớm, tháng Mười một đã rơi tuyết rồi.
Lục U bĩu môi: “Gần đây em có một đơn đặt hàng lớn, chỉ cần phòng thiết kế đi vào quỹ đạo thì rất nhanh sẽ kiếm được tiền thôi.”