Tiểu Nhị Đóa: “Giữa người trưởng thành với nhau, không cần giải thích [Ánh mắt gian tà]”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Được rồi, tưởng ai cũng giống như cậu à, Lục U người ta còn là công chúa nhỏ thuần khiết đó, cậu ấy cùng lắm chỉ ‘ngồi’ trên người Tưởng Đạc một chút mà thôi.”
Tiểu Nhị Đóa: “Hahahahahahahaha.”
Lục U mặc kệ đám phụ nữ đen tối này, cô tiện tay đá Lục Ninh ra khỏi nhóm chat.
Lục Ninh đẹp trai: ???
U U Lộc Minh: “Nhóm chat của các người chị trưởng thành, không phù hợp với em.”
Lục Ninh đẹp trai: “Em đã chọc phải ai vậy chớ!!!”
...
Tối đó, Lục U nhắn tin cho Tưởng Đạc: “Anh đã ngủ chưa?”
JD: “Đêm nào anh cũng ngủ lúc mười giờ, cảm ơn.”
U U Lộc Minh: “Ngủ rồi còn trả lời làm gì.”
JD: “Ngủ nông giấc, em đánh thức anh rồi.”
U U Lộc Minh: “Anh ngủ không để chế độ im lặng à?”
JD: “Tính chất công việc nên không để chế độ im lặng, cũng không tắt máy. Nếu em việc thì lúc nào cũng có thể liên lạc với anh.”
U U Lộc Minh: “OK!”
JD: “Có việc à?”
U U Lộc Minh: “Chỉ muốn hỏi một chút, năm anh đi đó, tin nhắn anh gửi nhầm vào máy Hạ Minh Phi... là gì thế?”
JD: “Sao lại muốn hỏi cái này?”
U U Lộc Minh: “Tò mò đó.”
JD: “Anh nói lúc nào em kết hôn thì mời anh uống rượu mừng.”
U U Lộc Minh: “Chỉ vậy thôi á?”
JD: “Không thì sao?”
U U Lộc Minh: “Được rồi, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”
JD: “Ngủ ngon.”
Lục U đặt điện thoại xuống, nằm trên giường nhìn trần nhà tối om, không biết vì sao, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Thì ra, chỉ là muốn tới uống rượu mừng thôi.
Tưởng Đạc đóng khung chat lại, sau đó mở tin nhắn SMS ra, bên trong hầu hết đều là những tin nhắn anh chưa từng gửi cho cô –
12/3: Nếu em dám từ hôn, em đợi đấy.
23/4: Rốt cuộc em cũng từ hôn rồi, vi phạm lời hứa rất đáng xấu hổ đấy, nhưng nếu bây giờ em chia tay, anh sẽ tha thứ cho em.
15/7: Lục U, tại sao em vẫn chưa chia tay chứ.
27/8: Rốt cuộc đến khi nào em mới chia tay đây.
11/9: Chắc hôm nay em mệt c.h.ế.t rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-115-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
31/12: Vừa rồi bên ngoài cổng trường có b.ắ.n pháo hoa, nhìn thấy hai người rồi, nhưng nghĩ tới việc chúng ta cùng ngắm pháo hoa, tâm trạng anh cũng khá hơn một chút. Qua năm mới, anh sẽ quên em.
1/1: Không quên được.
2/1: Vẫn không thể quên được.
...
Tưởng Đạc thuận tay kéo lên, khoảng mấy trăm tin nhắn, đều là “chứng cứ” những năm tháng ngớ ngẩn đó của anh.
Năm đó không có dũng khí gửi đi, hiện tại cũng thế.
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, lại không ngừng nghĩ về nó, trong lúc lơ đãng, ngón tay chạm vào một tin nhắn, sau đó tin nhắn lập tức gửi tới điện thoại của Lục U –
“Chắc hôm nay em mệt c.h.ế.t rồi đúng không, em đã... chạy trong lòng anh cả ngày rồi.”
Tưởng Đạc lập tức thu hồi, chỉ tiếc rằng, tin nhắn SMS không giống như WeChat, không có cách nào thu hồi.
Lục U: “???”
Tưởng Đạc thấy cô lập tức trả lời bằng một loạt dấu chấm hỏi, anh xoa xoa khóe mắt, trong lòng nhất thời rối như tơ vò, không biết nên đáp lại như thế nào.
Lục U: “Anh có muốn giải thích chút không?”
Tưởng Đạc: “Mẹ kiếp.”
Lục U: ???
Tên đáng ghét gửi mấy lời tình ý quê mùa cho tôi, còn mắng tôi?
...
Sáng sớm, Lục U đi tới phòng thiết kế.
Chủ quản tài vụ mang báo cáo của khoảng thời gian trước tới, Lục U nhìn qua một chút, chân mày nhỏ bé nhíu lại.
Vốn dĩ cô rất có lòng tin với phòng thiết kế, cảm thấy trong vòng nửa năm kiếm đủ mười triệu trả cho Tưởng Đạc không phải là việc khó.
Nhưng sau khi nhìn báo cáo tài vụ của phòng thiết kế sau ngày hội mua sắm, cô mới phát hiện, kiếm tiền nào có dễ như vậy.
Trong khoảng thời gian này, nhìn thì Lộc Phong có không ít đơn đặt hàng, cũng tiến vào bảng tiêu thụ của ICLO, những thực tế sau khi cân bằng lại thu chi, kỳ thực lợi nhuận không nhiều lắm.
Trong khoảng thời gian này, gần như số tiền được chi ra đều dùng để làm truyền thông cho Lộc Phong.
Mà khi ngày hội mua sắm kết thúc, đơn đặt hàng của Lộc Phong cũng giảm đi đáng kể, mấy dây chuyền sản xuất trong xưởng cũng phải ngừng lại.
Cô gửi tin nhắn cho bố: “Bây giờ con mới biết, đường dài phải từ từ đi, việc buôn bán này không dễ dàng như thế. [Mèo con thở dài.jpg]”
Rất nhanh Lục Vân Hải đã trả lời cô bằng một meme người lớn tuổi hay dùng, là một bó hoa hồng, bên trên hoa hồng có mấy chữ màu vàng chíu chíu –
[Những ngày bận rộn, tự chăm sóc tốt cho bản thân.]
Lục U nở nụ cười, gửi lại cho bố một meme hình mèo con.
Bất luận thế nào, cô cũng phải cắn răng kiên trì.
--
Buổi chiều, Thượng Nhàn Thục mang tới một tin tức tốt, gần đây cô nhận được một đơn đặt hàng lớn.
Cô vội vàng tới phòng thiết kế, đưa hợp đồng giao cho Lục U: “Nghe nói là không bàn bạc được với tập đoàn Vãn Chu. Chị nghe được tin tức này từ một người bên trong Vãn Chu, buổi sáng hợp đồng bàn bạc không thành công, buổi chiều chị đã chạy tới bọn họ lấy được đơn hàng này.”