“Em tình nguyện mỗi ngày đi thăm mèo mà không tới thăm anh?”
“Mèo đáng yêu hơn anh nhiều.”
“Than Đá đưa cho chị anh nuôi rồi.” Tưởng Đạc nói: “Em không cần lo lắng.”
“Ồ, vậy được rồi.”
“Nghe nói hôm nay là buổi diễn thuyết tuyên truyền ở ICLO, em làm người sáng lập mà rảnh quá nhỉ, còn đến bệnh viện thăm người không quan trọng cơ đấy.”
Lục U lười để ý đến giọng điệu kỳ quái của anh, cầm quả táo trên bàn bắt đầu gọt rồi nói: “Anh không phải là người không quan trọng, anh là chủ nợ lớn nhất của em, đương nhiên phải tới thăm anh trước.”
Mi tâm Tưởng Đạc giãn ra, nhìn cô: “Ngoại trừ là chủ nợ, còn gì khác không?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ...” Môi mỏng Tưởng Đạc khẽ mở, gằn từng chữ: “Chồng – chưa – cưới.”
Lục U nói: “Điều kiện tiên quyết để trở thành chồng chưa cưới là em không trả được nợ.”
“Nếu em không trả được nợ thì anh không phải chồng chưa cưới, mà là chồng của em.” Tưởng Đạc cố chấp sửa lại cách phân biệt: “Cho nên bây giờ anh chính là chồng chưa cưới của em.”
“...”
Lục U lười nghiền ngẫm từng chữ với anh, đưa quả táo đã gọt về phía anh: “Được rồi, chồng chưa cưới, anh nói thế nào cũng được.”
“Bây giờ anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi.” Anh chỉ vào máy ép trái cây bên cạnh: “Phiền vợ chưa cưới ép thành nước hộ anh nhé.”
Lục U tính tình tốt, cũng không ngại phiền phức, lập tức lấy máy ép trái cây làm một ly nước táo cho Tưởng Đạc, đưa tới bên tay anh: “Xin mời.”
Tưởng Đạc uống một ngụm nhỏ rồi đặt lại lên tủ đầu giường.
“Sao thế, uống không ngon à?”
“Không phải.”
Anh vẫn nên suy nghĩ cho bàng quang của mình một chút, quyết định tạm thời không nên uống vội.
Lục U ngồi cùng thêm một lúc, mở ti vi lên cùng anh xem chương trình trên kênh thể thao điện tử.
“Anh mau uống nước táo đi.”
“Bây giờ không vội.”
Lục U nhún vai rồi đáp: “Ngày mai em mang cờ tỷ phú đến, chúng ta có thể chơi để g.i.ế.c thời gian.”
“Được.” Tưởng Đạc do dự một lát rồi hỏi: “Bao giờ em về thế?”
“Gấp gì chứ, ngồi thêm tí nữa, đợi chị Tưởng Tư Địch đến rồi em về.”
“Không cần, có hộ lý rồi mà.”
“Anh rất muốn em đi à?” Lục U cảm thấy hình như Tưởng Đạc đang muốn hạ lệnh đuổi khách, cô lập tức đứng lên: “Anh muốn em đi thì em đi là được chứ gì.”
“Ừ.”
Lục U thấy anh trả lời như vậy thì trong lòng hơi khó chịu, cô xách túi, xoay người đi: “Chê em phiền thì mai em không đến nữa, ai thèm chơi cờ tỷ phú với anh chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-109-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc trầm ngâm một lát, rốt cuộc vào tích tắc khi cô xoay người ra ngoài, anh trầm giọng nói: “Chính là... chồng chưa cưới của em muốn đi vệ sinh rồi.”
Lục U dở khóc dở cười, đỡ Tưởng Đạc đứng lên, cô nói: “Muốn đi vệ sinh sao anh không nói chứ! Nghẹn lâu lắm rồi phải không, phục anh luôn đấy.”
Sắc mặt Tưởng Đạc tối tăm, nắm lấy bả vai cô, khó khăn bước từng bước: “Đã bảo em về sớm rồi còn gì.”
“Cái này thì có gì mà ngại chứ, có phải em chưa chăm sóc người ốm bao giờ đâu.”Lục U mở cửa phòng vệ sinh cho anh: “Tự anh làm được không, có muốn em giúp anh một tay không?”
“Lục U!” Tưởng Đạc tăng thêm ngữ điệu: “Mời em tránh ra một chút!”
“Em... em tránh chỗ nào cơ?”
“Xuống vườn hoa ở khu nội trú bên dưới tránh đi.”
“...”
Lục U cạn lời: “Cách bệnh viện 3km có một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, em ra đấy tránh một chút nhé?”
“Càng tốt.”
Lục U lười nói nhảm với anh, đẩy anh vào trong, đóng sầm cửa lại: “Em không nhìn lén anh đâu, anh làm gì thì làm!”
Rất nhanh, Tưởng Đạc đã ra khỏi toilet.
Lục U lập tức đỡ anh, đưa anh trở về giường bệnh, cô nói: “Em về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé.”
“Em nên về từ sớm rồi.”
Lục U bĩu môi: “Bai bai!”
“Ngày mai nhớ đến đúng giờ, muộn một phút lãi suất tăng thêm 0.5%.”
“...”
Lúc Lục U ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp được Tưởng Tư Địch.
“Chị.”
Tưởng Tư Địch nhìn cô, cười cười: “Chẳng trách không thấy em ở buổi diễn thuyết, quả nhiên là đến thăm Tưởng Đạc.”
“Dạ, em không yên tâm lắm.”
Lục U lại hỏi: “Chị, buổi diễn thuyết thế nào rồi?”
“Nhà đầu tư của em, Thượng Nhàn Thục ấy, thực sự không tồi đâu.”
“Có thể được chị coi trọng đúng là hiếm có.”
“Cô ấy rất thích hợp với công việc như vậy.” Tưởng Tư Địch khen: “Bất kể là diễn thuyết trên sân khấu hay xã giao ở bên dưới, đều thể hiện được sức hấp dẫn của mình. Tóm lại, Lộc Phong của mọi người tối nay cũng xem như kéo được không ít thiện cảm cùng với những đối tác tiềm năng đấy.”
Nghe Tưởng Tư Địch nói như vậy, Lục U càng thêm có lòng tin đối với Lộc Phong, đối với người hợp tác của mình.
Sau khi Lục U đi, Tưởng Tư Địch đi vào phòng bệnh, thấy Tưởng Đạc cả người vô lực nằm trên giường, môi tái nhợt, hỏi: “Em làm sao thế? Sắc mặt xấu quá này.”
Tưởng Đạc vén áo lên, cắn răng nói: “Vừa xuống giường đi vệ sinh, vết thương rách rồi, chị gọi y tá đến đi.”