Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 108: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:35:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh có việc của anh.” Thượng Nhàn Thục nhìn Lý Thái Phong và Đào Tình Du: “Tôi tới đây đương nhiên cũng có việc của tôi.”

Lý Thái Phong cảm thấy chị ấy đang cố tình gây sự: “Em... em thì có việc gì chứ.”

Thượng Nhàn Thục xoay người đi về giữa sân khấu buổi diễn thuyết, Lý Thái Phong cho là chị ấy muốn đi gây sự, vội vã đuổi theo định ngăn cản.

Trợ lý Tiểu Lưu của Lộc Phong nhìn thấy lập tức ngăn Lý Thái Phong lại, nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi phải lên sân khấu diễn thuyết rồi, nhân viên không liên quan xin miễn quấy rầy.”

“Tổng, tổng giám đốc? Tổng giám đốc gì cơ?”

Lý Thái Phong còn chưa hiểu gì thì Thượng Nhàn Thục đã đi lên sân khấu bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

“Xin chào mọi người, tôi là Thượng Nhàn Thục, là giám đốc điều hành của phòng thiết kế Lộc Phong, đồng thời là nhà đầu tư và nhà đồng sáng lập nên Lộc Phong cùng nhà thiết kế chính, cô Lục U.”

Ở bên dưới, Lý Thái Phong nhìn chị ấy với vẻ mặt khó tin, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người có chung cảm xúc với anh ta là Đào Tình Du. Trong tưởng tượng của cô ta, vợ của Lý Thái Phong chỉ là một bà nội trợ, một người phụ nữ có tuổi chỉ biết đi dạo phố đánh bài, chưa từng nghĩ rằng...

“Người phụ nữ lớn tuổi có chồng” kia đứng trước hàng trăm con mắt ngước nhìn, ăn mặc khéo léo, cử chỉ bình tĩnh, thong thả giới thiệu cho mọi người về thiết kế của thương hiệu Lộc Phong của mình.

Nhìn gương mặt nở nụ cười tràn đầy tự tin kia, Đào Tình Du cảm thấy tất cả những trào phúng khinh miệt vừa nãy như đang tát vào mặt cô ta.

Xưa nay cô ta luôn xem mình là người phụ nữ có sự nghiệp, vì thế rất khinh thường kiểu phụ nữ nội trợ như Thượng Nhàn Thục. Nhưng thực tế, để có thể leo lên vị trí hiện tại, chẳng phải cô ta cũng dựa vào thân thể mới có được hay sao.

Mà người phụ nữ nội trợ cô ta nhìn không vừa mắt lại trở thành người sáng lập của Lộc Phong.

Mỉa mai làm sao...

--

Khi Lục U vội vội vàng vàng tới được bệnh viện thì đã là nửa đêm rồi.

Cô đi tới trước phòng bệnh của Tưởng Đạc, người thăm bệnh đã tản đi, thằng nhóc Lục Ninh kia cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Sau khi nói thân phận với hộ lý, hộ lý liền để Lục U đi vào.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, các loại thiết bị, dụng cụ đặt trước giường bệnh có hơi dọa người.

Mà Tưởng Đạc thì mặc trên người bộ áo kẻ sọc dành cho bệnh nhân, nửa nằm trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, điện tâm đồ ở bên cạnh lên xuống nhịp nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-108-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Lục U đi tới trước mặt anh, nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ say.

Gương mặt người đàn ông này bình thường bướng bỉnh ngang ngược, đường nét rõ ràng, rất có tính công kích, nhưng vào lúc ngủ lại dịu dàng đi không ít.

Lục U vươn tay sờ lên nốt ruồi son dưới mắt anh mà anh cũng không tỉnh lại.

“Cho anh kiêu ngạo này.” Giọng Lục U tăng thêm vài phần trách cứ, buồn bực nói: “Ai bảo bình thường anh bắt nạt người ta.”

Người đàn ông này không biết là đang hôn mê hay đang ngủ, cứ nằm bẹp ở đó.

Lục U vén góc chiếc áo kẻ sọc anh đang mặc lên, sờ sờ phần bụng được băng chặt bằng vải xô, quấn rất nhiều vòng, hình như còn dấu vết rướm m.á.u nữa.

Cô không biết Tưởng Tư Địch miêu tả có khoa trương hay không, nhưng trong đầu không nhịn được nghĩ đến tình hình nguy hiểm khi anh giằng co cùng tội phạm ma túy.

Lục U nghĩ mà sợ, cả người toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến ngày bé anh cũng thường khiến bản thân thương tích đầy người, đôi khi là bị bắt nạt, đôi khi cũng là tự anh làm ra.

Người này lúc nào cũng vậy... không xem tính mạng mình ra gì, cũng chưa từng quý trọng nó, dường như anh luôn thấy c.h.ế.t chẳng có gì đáng sợ cả.

Nghĩ lại những chuyện khi còn bé, khóe mắt Lục U không nhịn được cay cay, quay lưng lại, khịt mũi một cái.

Vốn Tưởng Đạc đang giả c.h.ế.t để cô gái nhỏ đau lòng vì anh thêm một chút. Lại không nghĩ rằng cô thật sự đứng bên cạnh giường anh mà khóc, làm trái tim anh đau muốn chết.

Anh vươn tay ra, vòng qua phía trước sờ sờ trán và mắt cô: “Có c.h.ế.t đâu, khóc gì chứ.”

Lục U thấy anh tỉnh lại, lập tức lấy tay áo lau nước mắt, xoay người oán giận: “Ai khóc chứ.”

Tưởng Đạc vuốt ve nhiệt độ ấm áp trên đầu ngón tay, nở nụ cười nhạt: “Còn giả vờ cơ à?”

Mũi Lục U bị nghẹt, hít vào một hơi, buồn bực nói: “Không phải anh bị kéo đến lò hỏa thiêu rồi à, bây giờ tinh thần tốt quá nhỉ.”

Một tay Tưởng Đạc đặt dưới gối, khóe miệng tái nhợt hơi nhếch lên: “Đừng thế, sắp phải vào lò hỏa thiêu rồi, mà em vừa tới là anh lại khỏe rồi.”

Lục U bĩu môi: “Thế thì đúng là kỳ tích của y học.”

Tưởng Đạc mặt dày cười: “Cho nên ngày nào em cũng phải qua đây, giúp anh sớm bình phục.”

“Còn lâu, phòng thiết kế của bọn em nhiều việc lắm.” Lục U nói: “Nhưng mỗi ngày em có thể giúp anh cho Than Đá ăn.”

Loading...