Khóe miệng anh nở một nụ cười lãnh đạm, dọa Chu An Ny run rẩy vội vàng trốn ra sau lưng mẹ.
Chủ nhiệm giáo vụ nhìn thấy vị tổ tông nhà họ Tưởng này thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Tưởng Đạc, em... Chúng tôi có chuyện muốn hỏi, chuyện của Chu An Ny là em làm sao?"
"Tôi làm." Tưởng Đạc thoải mái thừa nhận: "Còn không phải đang đến đây xin lỗi cô ta sao?"
"Em đến nói xin lỗi?" Chủ nhiệm giáo vụ lập tức thở phào.
Tưởng Đạc giật giật gấu váy trắng của Lục U, kéo cô ra sau lưng mình: "Chuyện gì thì nói với ông đây, đừng có ức h.i.ế.p trẻ con."
Lục U giật lại váy, trong lòng tự nhủ: anh mới là đồ trẻ con, cả nhà anh là đồ trẻ con!
Chủ nhiệm giáo vụ lập tức hòa giải: "Nếu em đã tới, cũng đồng ý chịu trách nhiệm, vậy em xin lỗi Chu An Ny đi, xin bạn ấy thứ lỗi."
Tưởng Đạc cong môi, không thèm nói chuyện với Chu An Ny mà là nhìn về phía bà Chu: "Muốn tôi xin lỗi? Cũng được thôi, nhưng mà... mấy người có dám nhận không?"
Sắc mặt bà Chu lập tức biến đổi.
Theo đạo lí mà nói, chuyện này bọn họ vốn nên cầm ảnh đi tìm Tưởng Đạc. Nhưng bà ta làm gì có gan đến Tưởng gia tìm người chứ?
Tưởng thị kinh doanh mở rộng khắp cả nước, dù Tưởng Đạc là con riêng không được Tưởng gia coi trọng nhưng dù sao vẫn là họ Tưởng. Cộng thêm tính cách không thèm kiêng dè ai của anh, bà ta làm sao dám đắc tội với vị tiểu Diêm Vương này?
Vậy nên mới đi tìm quả hồng mềm để bóp!
Bà Chu mỉm cười, hòa hoãn nói: "Không cần, không cần. Đứa nhỏ này tôi vốn đã không thích cái đồ màu mè như lông gà của nó, cậu cắt đi chính là giúp tôi nhẹ lòng."
Chu An Ny tức đến dậm chân: "Mẹ, sao mẹ lại..."
Bà Chu uy h.i.ế.p cô: "Đi nhanh."
Nói xong bà cầm tay con gái, muốn rời khỏi phòng giáo vụ.
"Ai bảo mấy người đi?" Tưởng Đạc mặt mày lạnh nhạt quét về phía hai mẹ con ở cạnh cửa: "Con của bà ủy khuất liền đến tìm công bằng, đứa trẻ nhà tôi vô duyên bị kéo vào chẳng lẽ không cần được xin lỗi sao?"
"Nhà cậu?"
Tưởng Đạc đẩy Lục U, kéo bánh bao nhỏ đang giận dữ ra trước mặt bọn họ, nửa đùa nửa thật nói: "Giới thiệu chút, em gái Lục, người suýt nữa đã đính hôn với tôi."
Lục U trừng mắt nhìn Tưởng Đạc một chút. Anh mỉm cười, mặt mày ngả ngớn phong lưu.
Bà Chu biết hai nhà Tưởng Lục có tình nghĩa lâu dài, nhưng Lục gia đã sớm sa sút, mấy năm này Tưởng gia tựa hồ cũng không có ý định hỗ trợ họ.
Lại còn nghe nói chuyện kết thông gia đã sớm hủy bỏ, là Lục gia chủ động.
Không nghĩ tới Tưởng Đạc vẫn che chở cho Lục U.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-10-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Bà khẽ cắn môi, đẩy Chu An Ny: "Xin lỗi Lục U đi."
Chu An Ny không phải là trẻ con, biết lợi ích của mình cũng liên quan đến Tưởng gia. Cô ta không dám không nghe lời mẹ, đang định xin lỗi thì lại nghe Lục U nói: "Không cần, không có việc gì."
Chu An Ny âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Tưởng Đạc không hiểu nhìn về phía Lục U.
Cô gái nhỏ đeo cặp sách, lạnh nhạt nói với chủ nhiệm giáo vụ: "Thưa thầy, nếu như không có chuyện gì, em xin phép về trước."
Chủ nhiệm giáo vụ đối với biểu hiện của Lục U cực kỳ hài lòng, cũng biết đứa nhỏ này muốn giữ chút mặt mũi cho Chu gia, không đến mức huyên náo.
Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu, nhất là khi nhà cô lại còn đang trong hoàn cảnh này.
"Được được được, làm phiền em rồi. Học bổng lần này vẫn dựa theo thành tích như cũ, em không cần lo lắng."
"Vâng."
Lục U quay người rời khỏi văn phòng.
...
Cái lạnh cuối đông vẫn chưa biến mất, cây tuyết tùng bên con đường mòn rợp bóng cây trong khuôn viên vẫn còn treo những lớp tuyết pha lê mỏng manh chưa tan.
Tưởng Đạc đi ở sau lưng Lục U, nhìn cô.
Cô gái nhỏ đi dưới bóng cây, váy trắng phác họa eo thon nhỏ, đường cong mượt mà tuyệt đẹp, cảnh tuyết xung quanh dường như chỉ làm nền cho cô, giống như một tiên nữ đi lạc xuống trần gian.
Cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành rồi.
Trong trí nhớ anh khi đó là dáng vẻ thế nào?
Hình ảnh sâu đậm nhất trong tâm trí của Tưởng Đạc là dưới gốc cây long não ở trường trung học Thanh Phù sau cơn mưa, cô gái nhỏ ôm một chồng sách dày đi giữa bóng cây xanh rậm rạp...
Chiếc váy trắng còn lấm tấm nắng sau cơn mưa làm anh xao xuyến cả mùa hè.
Anh luôn biết rằng, cô gái nhỏ này phải là của anh.
Nhưng về sau lại nghe nói cô thích người khác, là người của hội học sinh, nam thần trong mắt tất cả nữ sinh.
Cái này không tính là gì, Tưởng Đạc cũng cho rằng nam thần này có gì khác người.
Điều khiến anh đau lòng chính là ánh mắt lấp lánh của Lục U mỗi khi cô nhìn Hứa Trầm Chu. Anh ghen đến phát điên.
Về sau, Tưởng Đạc nhận được thông báo trúng tuyển đại học Maryland. Anh biết chuyến đi này ít nhất cũng phải ba đến năm năm mới có thể quay về. Ngồi ở phòng chờ sân bay, Tưởng Đạc soạn một tin nhắn cho Lục U, mất đến hai tiếng đồng hồ. Đó là cả một trời tâm sự, nói rằng anh yêu cô đến nhường nào: yêu đến nỗi mỗi tối cứ đi ngược qua sân thể dục chỉ để mong gặp cô thoáng qua một giây; yêu đến nỗi giữ mọi thứ cô từng dùng, từ ngòi bút đến dây buộc tóc, như báu vật; yêu đến nỗi... muốn thực hiện mọi ước muốn của cô. Cuối cùng, Tưởng Đạc xóa hết những lời thổ lộ ấy, chỉ gửi một câu bâng quơ: "Khi nào cưới nhớ mời tôi ly rượu mừng nhé." Mãi đến khi anh làm thủ tục check-in, tin nhắn vẫn không thấy Lục U hồi đáp.