Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 1: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:06:29
Lượt xem: 41

Thành phố Thanh Phù có rất nhiều ngọn núi, vừa mới tạnh mưa hè, không khí ẩm ướt vẫn còn đọng lại khiến lòng người thêm phần bức bối.

Những giọt mưa trong suốt như pha lê từ mái hiên cửa sổ phòng học nhỏ giọt xuống, uốn lượn trên khung cửa như con rắn độc chui thẳng vào lòng Lục U.

Nọc độc cứ thế lan rộng, dường như muốn ăn mòn trái tim cô.

Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Trên màn hình hiện lên một bức ảnh chụp bạn trai cô - Hứa Trầm Chu - cùng một người phụ nữ lạ đang dùng bữa tối vô cùng lãng mạn dưới ánh nến.

Bức ảnh nhanh chóng "bùng nổ" trên bảng hotsearch với dòng tiêu đề:

#Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn, thực hư chuyện công khai tình cảm.

Một người là tổng giám đốc trẻ tuổi và giàu có của tập đoàn Vãn Chu, người còn lại là tiểu hoa đán đang lên trong làng giải trí. Mối quan hệ mập mờ giữa họ khiến cư dân mạng không ngừng bàn tán xôn xao.

Trên bục giảng, giáo sư nhìn thấy Lục U thất thần trước điện thoại, liền hỏi:

“Lục U, em hãy nói xem bản thiết kế này muốn truyền tải cảm xúc gì?”

Lục U mơ hồ đứng dậy nhìn giáo sư.

Gương mặt nghiêm nghị của thầy như muốn nhắc nhở cô nghiêm túc hơn.

Đầu óc cô đang quay cuồng như trống đánh, cố gắng kìm nén cơn đau trong lồng ngực, rồi máy móc trả lời:

“Bản thiết kế này mang đến cho người xem cảm giác ấm áp, lãng mạn, nhờ sự kết hợp hoa văn hoa hồng trang trí thể hiện một cảm xúc yêu đương mãnh liệt.”

Sắc mặt giáo sư dịu lại, dặn dò: “Lên lớp nhớ tập trung.”

“Em xin lỗi ạ.”

Lục U ngồi xuống, cất điện thoại vào túi, kéo khóa cẩn thận.

...

Ánh mắt chế giễu của các bạn cùng lớp dường như đều đổ dồn vào cô.

Lục U vốn là hoa khôi của học viện nghệ thuật, với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, linh hoạt. Nét mặt cô vừa trẻ trung, phóng khoáng, lại dịu dàng như rượu nồng.

Thật sự là một mỹ nhân gây thương nhớ.

Một vài nữ sinh phía sau bắt đầu thì thầm bàn tán:

“Quả nhiên là học sinh giỏi, ngồi bàn đầu mà còn dám công khai dùng điện thoại.”

“Ai mà chịu được chứ, bạn trai mình bị lộ ảnh với nữ minh tinh khác, phải nhanh kiểm tra thôi.”

“À…”

“Lục gia mấy năm trước thăng tiến thuận lợi, giờ đâu phải đã phá sản rồi sao?”

“Đúng, nghèo đói đè nén, bên trường vừa cấp học bổng bạn cùng phòng còn phải hỏi vay tiền, khác gì xin chết.”

“Nhìn giá trị của Hứa Trầm Chu bây giờ, cô ta trèo tới đâu được.”

Một nữ sinh khoanh tay, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lục U đáng đời, loại phụ nữ hám tiền vậy ai mà thích cho được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-1-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

...

Mấy cô gái say sưa bàn tán chuyện của Lục U mà không hay có một chàng trai trong góc phòng đứng dậy rời đi, tiện tay ném thứ gì đó vào thùng rác.

Sau khi tan học, nữ sinh nói nhiều nhất bỗng hét thất thanh —

“A a a a!”

Tóc đuôi ngựa của cô ta bị ai đó cắt đi hơn phân nửa từ lúc nào, đoạn tóc nằm trên thùng rác.

Cô khóc lóc chạy đến phòng camera.

Trong màn hình camera, một chàng trai cao lớn, ước chừng 1m88, mặc áo hoodie phiên bản giới hạn mới nhất của Brioni, đeo khẩu trang.

Bên đuôi mắt trái anh ta có nốt ruồi đỏ thắm, điểm xuyết cho ánh mắt sáng rỡ như sao nhưng cũng như vết cắn của ác ma.

Nhìn thấy ánh mắt ấy, cô nữ sinh khóc lóc chỉ biết ngậm ngùi rút lui.

Tựa như một con quỷ vừa muốn thoát khỏi địa ngục.

Tưởng Đạc đã trở lại rồi.

...

Phòng học trở nên hỗn loạn, Lục U hoàn toàn phớt lờ. Cô vội cầm cặp sách chạy khỏi lớp học.

Sau cơn mưa, mặt trời đầu tiên ló dạng qua những đám mây, tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu xuống mặt đất ướt sũng.

Lục U cảm thấy kiệt sức, nàng lảo đảo đến góc vườn hoa rồi ngồi lên chiếc ghế sắt hình chữ thập.

Cô cố há miệng thở nhưng vẫn cảm thấy khó thở như đang chìm trong biển sâu, các giác quan bị tê liệt.

Xa xa vài bạn học trong CLB kịch đang tập luyện, tiếng động dần nhỏ đi, cô chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập.

Phanh phanh, phanh phanh phanh...

Cả cơ thể lạnh buốt run rẩy, tim đau nhói như bị cắt thành trăm mảnh.

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Lục U đưa mắt nhìn màn hình, hiển thị dòng chữ “Tiệm nhỏ ngọt ngào”.

“Chào cô, bánh sinh nhật tuần trước cô đặt đã làm xong rồi. Khi nào cô rảnh, chúng tôi sẽ giao bánh cho cô nhé.”

“Tôi không cần nữa, trả lại đi.” Giọng cô không ổn định vang lên, “Phiền phức.”

“À, hiện cô trả lại bánh nhưng đã đặt tiền cọc trước, sợ là không thể hoàn lại…”

Đối phương dừng lời một lát, rồi nói: “Hay vậy, chúng tôi sẽ bảo quản bánh trong tủ lạnh, khi nào cô tiện thì đến tiệm lấy nhé.”

“Được.” Lục U đáp rồi cúp máy.

Lúc này, một cô bé nhỏ cầm cây kẹo que dừng lại trước mặt cô, tò mò hỏi: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”

Lục U sờ lên mặt, nước mắt vô thức chảy mà cô không hay từ lúc nào.

“Bởi vì chị vừa mất một vật quan trọng.”

Loading...