“Anh , là là tiền bụng. với chồng nghèo rớt mồng tơi, bảy đứa con, sáng mở mắt bảy cái miệng ăn, thật sự đủ khả năng mua nhà.
Căn để trống cũng phí, chi bằng thương tình cho chúng ở nhờ. thề con lớn sẽ nhớ ơn cả đời.”
Lưu Chí Cường cũng chen nịnh nọt:
“ đó ! Nhà để trống dễ hư hỏng, ở mới giữ sinh khí. Vợ chồng đông con, nhân khí dồi dào, coi như tụi giúp giữ nhà, lấy đồng nào.”
“Anh cứ yên tâm, cần ở, chúng dọn ngay, phiền một phút.”
Người đàn ông thèm họ, lạnh lùng đáp:
“Xin , thói quen cho kẻ ăn vạ ở nhờ. Nhà dù bỏ trống thì cũng là của , tới lượt hai mơ tưởng.”
Nghe lời khước từ, mặt hai vợ chồng lập tức đổi sắc. Ngưu Xuân Lệ trừng mắt:
“ cho , chúng là dân quê, sợ ai hết. Anh mà ép, tụi chơi tới cùng!”
“Đến lúc đó dắt bảy đứa con tới công ty , gào lên bảo bỏ con . Đố còn dám ngẩng mặt ai!”
“Còn căn nhà , trừ khi ở đây 24 tiếng, bằng , rời , dọn ! Đố dám gì !”
Người đàn ông chẳng buồn nổi giận, chỉ lạnh giọng:
“Được, cứ thử xem ai lì hơn ai.”
Thấy dọa , hai vợ chồng c.h.ử.i kéo bảy đứa con , lúc còn liếc một cái, lẩm bẩm:
“Không dân thành phố yếu đuối dễ bắt nạt ? Toàn gặp loại lì lợm!”
Sau đó, đàn ông thuê dọn sạch căn nhà, vứt hết đồ đạc cũ của họ rao bán giá rẻ.
Anh việc ở nước ngoài, mỗi năm về vài , nhà để chỉ thêm phiền phức. Thà bán lỗ còn hơn để chiếm.
Vì giá rẻ nên căn hộ nhanh chóng sang tay.
Trước khi rời , mời ăn một bữa sang trọng và tặng vài hộp tổ yến cao cấp để cảm ơn.
vốn giúp vì tiện cho , nhưng nghĩ , cũng cứu khỏi một vụ thiệt hại lớn, nên nhận quà chút áy náy.
Ai ngờ, đường về, chạm mặt vợ chồng Lưu Chí Cường.
Ngưu Xuân Lệ , giọng gằn từng chữ:
“Chúng điều tra . Chính cô tìm của chủ nhà và gọi cho ông ! Dư San San, cả nhà đường đều là của cô. Giờ cô chịu trách nhiệm! Đền — tặng luôn căn hộ cô đang ở cho chúng , coi như bồi thường!”
họ như hai bệnh nhân tâm thần, lười mở miệng.
Thấy im lặng, họ hùng hổ dọa dẫm:
“Cho cô ba ngày dọn , thì đừng trách chúng khách khí!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-toi-day-kem-dan-con-khong-cong-toi-chui-cho-khong-kip-vuot-mat/5.html.]
bật khinh bỉ: “Hai định dọa ai ? sống đàng hoàng, còn các chuyên ăn vạ. Muốn đánh, chơi tới cùng, rảnh mà sợ!”
Ngay hôm , cho thuê căn hộ cho một cặp đôi trẻ dọn sang nơi khác.
Cặp đó dạng — là đặc công giải ngũ, cơ bắp rắn như thép; cô gái thì cao ráo, học tán thủ từ nhỏ.
Trước khi cho thuê, kể rõ chuyện. Quả nhiên, khi vợ chồng Lưu Chí Cường mò đến gây sự, cặp đôi chỉ ba chiêu ném họ bay khỏi cửa.
Kẻ hèn chỉ sợ mạnh — từ đó, hai vợ chồng dám bén mảng nữa.
tưởng chuyện xong.
, họ giở trò mới: đơn tố cáo gửi lên trường, là giáo viên nhận hối lộ, còn đính kèm đoạn video mang hộp tổ yến về.
May cho , nghề lâu năm, đồng nghiệp và lãnh đạo đều tin . Khi đơn tố cáo gửi đến, phòng thanh tra gọi lên việc, kể rõ từ đầu đến cuối. Sau khi hiểu chuyện, họ chỉ : “Cô đúng là xui tận mạng, uống nước bưởi cho mát gan .”
Không đạt mục đích, hai vợ chồng tung tin lên mạng, bịa rằng là giáo viên vô đạo đức, nhận quà của phụ , coi thường nghèo, đuổi cả nhà họ đường.
, im nữa.
tổng hợp bộ bằng chứng — từ clip họ xông đ.á.n.h , giấy tờ chứng minh họ chiếm nhà, đến ảnh chụp tin nhắn Ngưu Xuân Lệ từng @ trong nhóm cư dân, năn nỉ dạy miễn phí cho bảy đứa con cô .
đăng tất cả lên mạng, kèm dòng caption: “Nghèo đáng sợ, đáng sợ là nghèo mà còn mặt dày.”
Ngay lập tức, cư dân mạng dậy sóng:
“Ha ha ha! Nghèo mà dám đẻ bảy đứa thì quả thật gan to bằng trời!”
“Khổ lũ nhỏ, sinh trong nhà như thế đúng là mở màn bằng địa ngục.”
“Nghèo tội, nhưng ngu và tham thì đáng.”
Không một ai bênh vực họ. Dù , hai vợ chồng cũng chỉ trỏ, xì xào.
Cuối cùng, trường học buộc cho con họ thôi học vì hộ khẩu hợp lệ, yêu cầu về quê nhập học .
Bị ép đến đường cùng, hai vợ chồng đành dắt bảy đứa nhỏ về quê.
Vài năm , tin: Lưu Chí Cường vẫn công trình, vì tham mà toan trộm sắt của chủ, kết quả máy móc rơi trúng, c.h.ế.t tại chỗ. Ngưu Xuân Lệ cũng chung phận.
Bảy đứa con mất cả cha lẫn , đưa cô nhi viện.
Nghe tin, chỉ thở dài. Cái kết , họ tự chuốc lấy. Chỉ tội cho mấy đứa nhỏ — sinh trong cái gia đình tối tăm, méo mó , chẳng ai dạy đúng sai.
chỉ mong, ở nơi mới, chúng sẽ cơ hội học cách sống tử tế và từ đầu.
— Hết —