Thực chỉ mỗi căn hộ , ở đây chỉ vì gần trường. Nếu cô chơi trò dai dẳng, thể chuyển bất cứ lúc nào — chỉ phiền một chút thôi.
bắt dạy kèm cho lũ nhóc của cô ư? Nằm mơ giữa ban ngày.
Thấy hù dọa ăn thua, Ngưu Xuân Lệ lập tức đổi giọng yếu ớt: “Cô Dư, ở thành phố , thở thôi cũng tốn tiền. Nếu Chí Cường công trình, và bảy đứa nhỏ lấy gì mà sống?”
“Hay cô nhân nhượng chút, ký hòa giải . Sau cô chỉ cần dạy một ngày cuối tuần cho bọn nhỏ thôi.”
bật chán nản: “Cô ám ảnh với ? Sao cứ bám như đỉa thế, trong cái khu thiếu gì ?”
Ngưu Xuân Lệ đáp tỉnh bơ: “Bọn nhỏ học ở quê, giờ lên thành phố theo kịp. với chồng học hết cấp hai, dạy nổi. hỏi khắp tòa , chỉ cô là giáo viên. Cô dạy thì ai dạy?”
À, hóa là dân nông thôn dắt con lên thành phố học, mà thuê nhà ở đây — bắt đầu thấy sai sai. Với thu nhập của hai vợ chồng đó, nhà chắc chắn thể nào là của họ.
thêm, xoay thẳng tới ban quản lý khu kiểm tra, và đúng như dự đoán — họ lén chiếm căn hộ bỏ trống.
Cuối cùng, cách cắt đuôi vợ chồng quái đản .
Chiều tan học, đến đồn công an ký hòa giải, cho thả Lưu Chí Cường.
Ngưu Xuân Lệ thấy chồng về, tưởng đồng ý, lập tức nhắn tin:
【Cô Dư, tuy chỉ dạy một ngày, nhưng ngày đó cô lo ăn uống ba bữa cho tụi nhỏ. Bọn trẻ đang tuổi lớn, nhớ mua thêm sữa, trứng, thịt nhé.】
khẽ nhếch môi, khẩy. ký hòa giải để dạy con họ, mà để xem kịch vui sắp diễn .
Thực tế, hai vợ chồng hề mua nổi căn hộ đó. Họ chỉ thấy nhà bỏ trống nên tự tiện khóa chiếm ở luôn.
hỏi quản lý để xác minh chủ thật, lập tức liên hệ với ông .
Chủ cũ đang ở nước ngoài công tác, xong chuyện liền tức tốc xin nghỉ về nước xử lý. Vài hôm nữa ông về, chắc chắn trò để xem.
Ba ngày , tan trường, thấy tòa nhà đông nghẹt .
Ngưu Xuân Lệ ôm bảy đứa nhỏ bệt cửa, lóc om sòm:
“Cứu với! Giữa ban ngày ban mặt xông nhà cướp giật!”
“Chính cái ông ăn mặc bảnh bao ! Tự dưng xông vô nhà , đuổi con đường. Trên đời còn luật pháp hả trời?”
Người đàn ông mặc vest cau mày, lạnh giọng: “Các rõ gì, còn giả vờ kêu oan? là trộm còn la làng.”
Ngưu Xuân Lệ gào to hơn: “La làng thì ! Các bắt nạt phụ nữ con nhỏ thì giỏi lắm! Đợi chồng về, cho các tay!”
Vừa dứt, Lưu Chí Cường chạy đến, mặc đồ công nhân phủ đầy bụi, mặt hầm hầm giận dữ.
“Xuân Lệ! Ai dám đuổi vợ con khỏi nhà?”
Hóa khi đang việc ở công trình, nhận cuộc gọi của vợ, đuổi họ , nên lập tức bỏ việc chạy về.
Ngưu Xuân Lệ chỉ thẳng đàn ông mặc vest: “Chính ! Chính đó kéo tới đuổi con !”
Lưu Chí Cường phắt , mặt đỏ gay, lớn tiếng quát:
“Ông là ai mà dám đuổi vợ con khỏi nhà? cho ông , hôm nay nếu đền cho vài chục ngàn thì báo công an bắt ông ngay!”
Người đàn ông mặc vest thèm đôi co, ném thẳng mặt tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-toi-day-kem-dan-con-khong-cong-toi-chui-cho-khong-kip-vuot-mat/4.html.]
“ là chủ căn nhà . Các tự tiện xông chiếm ở, còn dám đòi bắt ? Được thôi, để xem công an sẽ bắt ai!”
Nhìn thấy sổ đỏ, hai vợ chồng Ngưu Xuân Lệ c.h.ế.t điếng, mặt mày trắng bệch.
Trước khi dọn , họ lén dò hỏi — thấy nhà bỏ trống mấy năm, chủ nước ngoài, tưởng nhà giàu thì nhiều bất động sản, chắc cũng quên béng căn . Thế là an tâm khóa, chiếm luôn.
Nào ngờ, mới nửa tháng chủ về.
Các cư dân xung quanh lúc mới hiểu chuyện, lập tức xì xào chỉ trích:
“Hoá hai là dân chiếm nhà, chứ chủ thật!”
“ mà, ai mua nổi nhà khu chắc chắn hạng nghèo. Nhìn hai suốt ngày bới rác chung về còn tưởng nhà từ thiện chứ!”
“Trên đời đúng là lắm loại , sinh con thì nhiều mà não thiếu, chắc sinh nhiều quá thành lú luôn .”
Nghe , Ngưu Xuân Lệ đỏ mặt tía tai, tức tối gào lên:
“Các cái gì! Chưa câu ‘đông con nhiều phúc’ ? Bọn sinh nhiều là để tích đức!”
“ thấy mấy thành phố ghen tị vì đẻ nhiều con thôi! Con sẽ là tương lai của đất nước, nếu ai chịu giúp, bảo đảm lớn lên chúng nó sẽ trả ơn gấp trăm !”
Nghe , dân trong khu nhịn , thẳng:
“Bà tưởng là nhà máy sản xuất nhân tài ? Sinh nhiều mà nuôi nổi thì chỉ khổ con thôi!”
“Ở nhờ nửa tháng, giá nhà tụt mấy bậc, mà còn mặt mũi cãi cùn. là nghèo mất nết!”
“Đồ ăn cắp nhà! Khu chứa loại như bà, thu dọn rác rưởi cho khu nó sạch!”
“Cút !”
Giữa tiếng mắng xối xả, Ngưu Xuân Lệ bắt đầu tỉnh đôi chút. Cô hiểu, nếu còn ngoan cố, vợ chồng cô sẽ đuổi thẳng tay.
Cô liền chuyển giọng, rưng rưng nước mắt, sang năn nỉ đàn ông mặc vest: