ĐÒI TÔI DẠY KÈM ĐÀN CON KHÔNG CÔNG, TÔI CHỬI CHO KHÔNG KỊP VUỐT MẶT - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-24 06:49:13
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, định mở cửa.

 

Ai dè giơ tay chặn mặt , đổi giọng rền rĩ:

 

“Cô Dư, nhà khổ lắm. Bảy đứa con, mỗi ngày lo ăn đủ c.h.ế.t. Cô thương tình giúp một tay , cô dạy miễn phí cho tụi nhỏ, chúng thành , nhất định quên ơn cô .”

 

“Nếu cô ngại, thể tiết kiệm tiền ăn sáng, gom đưa cô…”

 

bật khẩy, một nụ lạnh đến rợn .

 

“Anh , thấy hai vợ chồng đúng là trời sinh một cặp — tai dày mà não mỏng.”

 

cuối: dạy kèm, nhận tiền, cũng từ thiện cho những đẻ nhiều mà nghĩ.”

 

“Khó khăn của nhà là do chính tạo , đừng ép khác gánh hậu quả.”

 

Nói , đẩy tay , mở cửa bước nhà, đóng “rầm” một tiếng.

 

Qua kẽ cửa, thấy rõ ánh mắt đổi hẳn — bộ mặt giả vờ tội nghiệp biến mất, bằng một nụ nham hiểm đê tiện.

 

“Cô là giáo viên, dạy dỗ mấy đứa con nít thì gì to tát . Việc nhỏ xíu thế mà cũng nổi ?”

 

“Còn nếu cô đối đầu với , chỉ là công nhân chân lấm tay bùn, nhưng sợ ai giày sạch nhé. Lúc đó cô đừng lóc hối hận!”

 

đóng rầm cửa, và thế giới yên tĩnh.

 

trong lòng vẫn lẩn quẩn cảm giác chẳng lành — hai vợ chồng “dị nhân” đó chắc chắn chịu buông tha.

 

Sáng hôm , khi còn mơ màng trong chăn, tiếng gõ cửa “cộp cộp cộp” vang lên như đập mõ báo tang.

 

bực bội lê mở cửa.

 

Vừa hé một khe, Ngưu Xuân Lệ thô bạo xô cửa, bảy đứa nhỏ như bầy ong vỡ tổ ùa .

 

Chúng chẳng lễ phép là gì — tay bốc đồ ăn vặt, miệng nhồm nhoàm, vỏ trái cây, giấy gói rải khắp nhà.

 

tỉnh hẳn, gào lên:

 

“Tất cả ngoài ngay! Ai cho phép các cháu xông nhà cô hả?!”

 

bọn nhỏ coi như khí, tiếp tục quậy tung cả phòng khách.

 

Còn hai vợ chồng thì phè phỡn chễm chệ sofa, giọng khinh đến phát tức:

 

“Bảy giờ còn ngủ ? Cô đúng kiểu con heo chính hiệu.”

 

“Con năm giờ sáng dậy hết , mai cho tụi nó qua lúc đó luôn, cô nhớ chuẩn bữa sáng cho bọn nhỏ nhé.”

 

“Bữa sáng quan trọng nhất, trứng, sữa, thịt bò — thứ gì cũng đủ. Con mà còi cọc là tại cô đấy.”

 

là hết hổ là một loại siêu năng lực.

 

giận sôi , gằn từng chữ:

 

“Hai hiểu tiếng ? Ra khỏi nhà , ngay lập tức! Nếu còn lì ở đây, gọi cảnh sát liền!”

 

Lưu Chí Cường vắt chân, giọng nhơn nhơn:

 

“Chỉ cần cô đồng ý dạy miễn phí cho tụi nhỏ cuối tuần, cơm nước cô lo ba bữa, thì chúng .”

 

Ngưu Xuân Lệ khẩy, giọng đầy mỉa mai:

 

“Cô Dư, thật, đây là vì lợi ích của cô thôi. Cô hai mươi tám tuổi đầu bạn trai, còn mười tám đẻ đứa đầu. Học nấu ăn, chăm con cho quen , mai mốt dễ kiếm chồng hơn.”

 

hít sâu, lạnh — tranh luận với loại chỉ phí oxy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-toi-day-kem-dan-con-khong-cong-toi-chui-cho-khong-kip-vuot-mat/2.html.]

Thế là rút điện thoại, gọi thẳng cho đồn công an:

 

“Alo, cần hỗ trợ. Có xâm nhập trái phép và đe dọa tính mạng, địa chỉ là—”

 

Chưa kịp xong, Lưu Chí Cường lao tới giật điện thoại, ném thẳng qua cửa sổ!

 

“Chúng nhịn cô đủ ! Hôm nay mà cô dạy miễn phí cho con thì khỏi khỏi nhà !”

 

Ngưu Xuân Lệ đóng sập cửa, móc từ túi một tờ giấy:

 

“Nói miệng tin, giấy trắng mực đen! Cô ký và điểm chỉ đây — từ hôm nay, mỗi cuối tuần cô dạy miễn phí cho bảy đứa con đến khi tất cả đỗ đại học. Nếu một đứa trượt, cô bồi thường một triệu!”

 

tờ “hợp đồng điên rồ” mà chỉ điên.

 

điên mới ký cái thứ rác rưởi đó!”

 

Ngưu Xuân Lệ gào lên:

 

“Không ký hả? Bọn nhỏ, xông lên!”

 

Bảy đứa trẻ như đàn sói nhỏ lao , đứa lớn nhất gần bằng .

 

Một đứa túm cổ áo, đè ngã xuống, mấy đứa khác thì cưỡi lên , tát lia lịa, đứa thì cắn, đứa thì giật tóc.

 

hét lên, cố vùng vẫy nhưng thoát.

 

Ngưu Xuân Lệ giơ tờ giấy đập thẳng mặt :

 

“Không ký thì chịu đòn !”

 

nghiến răng, trừng mắt:

 

“Cảnh sát sẽ đến ngay! Lúc đó các đừng hối!”

 

bật điên dại:

 

“Xem thử xương cô cứng hơn nắm đ.ấ.m con khỏe hơn!”

 

“Các con, đ.á.n.h mạnh lên! Tối nay cho ăn thịt!”

 

Bảy đứa lao như bầy ch.ó dại, cắn, cấu, đạp, khiến đau đến ngất.

 

gồng hết sức, đá bật đứa đang đè lên chân, nó hét một tiếng thất thanh. Cả đám khựng , tranh thủ hất tay, vùng dậy bỏ chạy.

 

Lưu Chí Cường đá mạnh bụng , ngã dúi dụi xuống sàn.

 

“Con đàn bà rẻ tiền! Dám đ.á.n.h con tao, hôm nay tao cho mày nhớ đời!”

 

Ngưu Xuân Lệ xông tới, tát hai cái như trời giáng, khạc nguyên bãi nước bọt mặt :

 

“Đồ con lợn! Dạy xong còn bày đặt! Không nộp mười vạn tiền t.h.u.ố.c thì đừng hòng yên chuyện!”

 

nắm tay , ép dấu vân tay lên tờ giấy. cố giật , bà bẻ ngược ngón tay , đau đến nảy nước mắt.

 

Ngay lúc mực vân tay sắp in xuống giấy, rầm! — cửa phá tung!

 

Vài cảnh sát lao , quát lớn:

 

“Tất cả yên!”

 

Cả hai vợ chồng lập tức dừng tay, trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

 

“Cảnh sát ơi, các đến đúng lúc! Con đàn bà đ.á.n.h con ! Mau bắt cô !”

 

 

Loading...