Câu trả lời của Kỳ Dự khiến trái tim tôi lập tức rơi xuống vực sâu.
Chỉ vì tờ kết quả kiểm tra thai đó, tâm trạng anh ta dường như rất tệ. Anh để lại tài xế cho tôi, còn mình thì lái một chiếc xe khác đi trước đến nhà cũ để chuẩn bị.
Bữa tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ.
Cha của Kỳ Dự mắc bệnh tim đã lâu, suýt không qua khỏi vào năm ngoái. Mãi đến hai tháng trước mới tiến hành phẫu thuật ghép tim, hiện tại sức khỏe mới dần hồi phục.
Bước vào hội trường, tôi nhìn thấy Kỳ Dự đang cùng cha mình tiếp đón khách khứa. Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó lập tức thu lại ánh mắt.
Vài giây sau, tôi nhận được tin nhắn: 【Đứng đó đợi anh, lát nữa anh sẽ qua.】
Tôi nhắn lại một chữ 【Được】,rồi lấy một ly nước trái cây từ khay của phục vụ và nhấp từng ngụm chậm rãi.
“Lê Tương?”
Tôi quay đầu lại, gương mặt Thẩm Tri Hạ hiện rõ mây đen, mang theo vẻ kinh ngạc và đố kỵ rõ ràng.
Bên cạnh Thẩm Tri Hạ là mẹ của Kỳ Dự.
Tuy đã ngoài năm mươi nhưng bà được chăm sóc rất tốt, từng cử chỉ đều toát lên khí chất tao nhã của một quý phu nhân.
Bà lạnh nhạt nhìn tôi một cái: “Tri Hạ, đây là ai?”
“Trợ lý nữ của công ty A Dự ạ.”
Mẹ Kỳ hơi nhíu mày: “Chuyện gì vậy? Không phải ta đã bảo con làm bạn gái cùng thằng bé đến dự tiệc rồi sao?”
Thẩm Tri Hạ làm nũng kéo tay bà: “Dì ơi, dì phải nói giúp con mới được đó!”
Mẹ Kỳ mỉm cười vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta: “Tất nhiên rồi, thằng bé này thật là, bữa tiệc quan trọng như vậy mà lại tùy tiện như thế, thật không ra làm sao cả!”
Hai người họ cứ thế trò chuyện thoải mái, chẳng thèm để ý đến ai. Tôi đứng yên tại chỗ, tay cầm ly nước trái cây đã bắt đầu run lên.
Trà Đá Dịch Quán
Tôi đang định quay người rời đi thì Thẩm Tri Hạ bất ngờ va vào tôi, rượu vang đỏ đậm đổ trọn lên n.g.ự.c áo tôi.
“Xin lỗi nha, Lê Tương, tôi không để ý, cô đi nhà vệ sinh chỉnh lại đi.”
Thẩm Tri Hạ cười nhạt, trên mặt không có lấy một chút áy náy.
Mẹ Kỳ cũng không liếc tôi lấy một cái, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, vẫy tay với ai đó trên lầu bằng nụ cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-ba-cho-con/chuong-04-300-te.html.]
Bà kéo tay Thẩm Tri Hạ nói với vẻ âu yếm: “Lên lầu với dì, dì dẫn con đi gặp cô của A Dự.”
“Dạ, dì!”
Thẩm Tri Hạ tươi cười như hoa, dịu dàng rời đi cùng mẹ Quý.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, ướt sũng và lúng túng, lớp vải mỏng dính chặt vào da thịt. Các vị khách đi ngang qua đều liếc nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi theo phản xạ nhìn về phía không xa, nơi Kỳ Dự đang đứng, ánh mắt thầm cầu cứu.
Anh cũng đang nhìn tôi, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.
Anh dường như định bước về phía tôi, nhưng cha anh lại vỗ vai, muốn anh giới thiệu một vị khách quý.
Kỳ Dự nhanh chóng thu ánh mắt lại, tiếp tục bắt tay xã giao với khách, nụ cười mười phần lễ độ nở trên môi.
Lạnh lẽo buốt giá lan khắp người tôi, tuyệt vọng len lỏi vào từng hơi thở.
Kỳ Dự, anh gọi tôi đến… là để sỉ nhục tôi sao?
Đúng lúc tôi đang thất vọng đến cực điểm thì một chiếc áo vest bất ngờ khoác lên vai tôi từ phía sau, mang theo hơi ấm dịu dàng.
Chiếc áo ấy như có ma lực, ngay lập tức xua tan đi cái lạnh thấu xương, che khuất đi sự lúng túng nhục nhã của tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, vóc dáng cao lớn, làn da trắng lạnh.
Sống mũi cao thẳng đeo kính gọng vàng, nét mặt bình thản đến mức gần như vô cảm.
Khí chất của anh ta rất đặc biệt. Tôi mất hai giây mới kịp hoàn hồn, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Người đàn ông đẩy kính lên, mím môi nói ra hai chữ:
“Ba trăm.”
Tôi sững người: “Gì cơ?”
Anh ta chỉ vào chiếc áo vest trên người tôi.
“Ba trăm tệ. Chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”
“…”