Trợ lý đã đứng chờ sẵn ở cửa Minh Thủy Tú, tôi nhận lấy tài liệu rồi bước vào trong.
Cổng mái vòm tròn như tách biệt hai thế giới, một bên là phố thị ồn ào, bên kia là khu vườn kiểu Tô Châu yên tĩnh rợp bóng cây xanh.
Con đường lát đá dưới chân khắc hoa văn tinh xảo, rừng trúc hai bên xào xạc, gió mát thổi qua mang theo hương thơm dìu dịu khiến lòng người thanh tĩnh.
Đi qua hành lang quanh co, đến trước cửa phòng bao, tiếng nói chuyện của mấy người đàn ông vang vọng.
“Kỳ ca, con bé đó theo anh cũng năm năm rồi nhỉ? Chưa từng nghĩ đến chuyện đổi người sao?”
“Quen rồi, lười đổi.”
Giọng nói quen thuộc chậm rãi vang lên, mang theo chút lười nhác và bông đùa, lập tức khiến cả phòng cười ồ.
Trà Đá Dịch Quán
“Thì ra Kỳ ca của chúng ta lại là người đa tình đến vậy!”
Tiếng cười trong phòng kéo dài vài giây, lại vang lên giọng Kỳ Dự thản nhiên tiếp lời:
“Chơi cho vui thôi.”
Tôi khựng lại một chút, trong lòng như có gì đó lạnh lẽo từ từ chìm xuống.
Gõ cửa bước vào, tiếng cười cũng lập tức tắt hẳn vì sự xuất hiện của tôi.
Mấy người đàn ông ngồi đó tuy tuổi chưa đến ba mươi, nhưng ai cũng là nhân vật có m.á.u mặt trong giới con ông cháu cha ở thủ đô.
Họ quan sát tôi đầy hứng thú, như đang đánh giá một món đồ.
Đặc biệt là Hạo Đông Hải – người vừa lên tiếng ban nãy – là người trẻ tuổi nhất trong đám nhưng lại ngạo mạn nhất.
Anh ta không hề che giấu ánh mắt khinh miệt khi đánh giá tôi, còn tặc lưỡi một tiếng ra mặt.
Kỳ Dự khựng lại một chút, dường như không ngờ tôi lại đến. Tôi không nhìn sang, chỉ đưa tài liệu ra.
“Tổng giám đốc Kỳ, cần anh ký tên.”
Kỳ Dự từng nói, khi ở bên ngoài phải gọi anh là Tổng giám đốc Kỳ, dù sao trong mắt người khác tôi vẫn là nhân viên dưới quyền anh.
Nhưng những ai quen biết Kỳ Dự đều biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh.
Kỳ Dự dụi tắt điếu thuốc, nhận lấy tài liệu, chẳng thèm nhìn qua đã ký roẹt roẹt rồi đưa lại cho tôi.
Ngước mắt nhìn tôi nửa giây, anh ném chìa khóa xe qua: “Ra xe chờ đi.”
Tôi đóng cửa rời đi, sau lưng lại vang lên những tiếng cười đứt quãng, rõ nhất là giọng Hạo Đông Hải:
“Kỳ ca, cô ta còn chẳng đẹp bằng một nửa Tri Hạ, anh thấy gì ở cô ta vậy?”
“Có phải là… trên giường…”
“……”
Đoạn sau tôi không nghe rõ, cũng chẳng muốn nghe.
Lũ đàn ông có quyền có thế mỗi lần tụ tập lại chỉ toàn nói chuyện đất đai đầu tư hoặc đàn bà và tình dục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-ba-cho-con/chuong-02-trong-tat-ca-nhung-thu-khong-quan-trong-em-xep-cuoi-cung.html.]
Sau khi giao lại tài liệu cho trợ lý, tôi ngồi đợi trong xe suốt một tiếng, họ vẫn chưa xong.
Minh Thủy Tú ở đâu cũng đẹp đến mức tỉ mỉ tinh xảo, xứng danh là câu lạc bộ tư nhân số một thủ đô.
Chủ nhân đứng sau nơi này chính là Hạo Đông Hải – con trai thứ hai của nhà họ Hạo, gia tộc giàu nhất thành phố.
Người nắm quyền nhà họ Hạo là Hạo Đông Lâm – làm việc quyết đoán, kín tiếng và đầy uy nghiêm. Còn Hạo Đông Hải lại phóng túng, chơi bời, điều hành vô số khách sạn và câu lạc bộ, thân thiết với Kỳ Dự.
Chờ mãi cũng chán, tôi đi dạo đến hành lang uốn lượn trong vườn, không ngờ lại chạm mặt Thẩm Tri Hạ.
Cô ấy mặc một chiếc sườn xám hồng nhạt, khuôn mặt kiều diễm, từng bước tao nhã đi ngang qua.
Thấy tôi, Thẩm Tri Hạ lập tức cau mày, giọng lạnh lùng kiêu ngạo:
“Sao cô lại ở đây?”
Tôi đứng dậy, lễ phép gật đầu:
“Cô Thẩm, tôi đến tìm Tổng giám đốc Kỳ ký giấy tờ.”
Ánh mắt cô ta liếc xuống tay tôi trống trơn:
“Giấy tờ đâu?”
“Đã ký xong rồi, anh ấy bảo tôi đợi.”
Thẩm Tri Hạ ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thẳm dần toát ra vẻ lạnh lùng:
“Đã bảo cô đợi thì đừng đi lung tung.”
Cô ta dừng bước bên một nụ hoa sắp nở ở mép hành lang, giơ tay ngắt lấy, rồi từ từ bóp nát, giẫm dưới chân.
“Dù sao Minh Thủy Tú cũng không phải nơi ai muốn vào cũng được, đừng quên thân phận của mình.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh và nhún nhường:
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Tri Hạ hài lòng nhếch môi, rồi rời đi.
Tôi khẽ cong môi, tự giễu mình một cái.
Thẩm Tri Hạ là minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí.
Nhà họ Kỳ và nhà họ Thẩm vốn là chỗ thân quen từ lâu. Thẩm Tri Hạ thích Kỳ Dự, nhưng anh chỉ xem cô là em gái.
Nhà họ Thẩm có thế lực lớn ở thủ đô, nhờ vậy mà Thẩm Tri Hạ luôn thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, chưa bao giờ phải nịnh bợ bất kỳ tư bản nào, vì gia tộc cô ta chính là tư bản lớn nhất.
Kỳ Dự từng dặn tôi, dù Thẩm Tri Hạ có đối xử tệ thế nào, tôi cũng không được cãi lại cô ta.
Còn Hạo Đông Hải – fan cuồng của Thẩm Tri Hạ – từ lâu đã coi tôi là cái gai trong mắt, gặp tôi là mỉa mai đủ kiểu.
Kỳ Dự bảo tôi nhẫn nhịn, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện bảo vệ tôi, chỉ vì đằng sau Hạo Đông Hải là nhà họ Hạo – đến cả anh cũng không dám đắc tội.
Cho nên, tôi mãi mãi là người đứng cuối cùng trong lòng anh.
---