Chương 88
Bên cạnh Triệu Kiến Quốc còn cô gái nhỏ hôm qua và một đàn ông mặc quân phục khác.
Cả bốn mặt Tống Ngọc Lan khiến cô bối rối hiểu chuyện gì đang xảy .
“Các quen ?” Giọng ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên khi Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc nhỏ giọng giải thích: “Ngọc Lan và là cùng làng.”
“Ôi, là thanh mai trúc mã !” Câu của cô gái khiến sắc mặt Lục Trạch Dân đen trong giây lát.
Tống Ngọc Lan bắt đầu chút bực bội khi đánh thức, cô Lục Trạch Dân với giọng đầy khó chịu: “Các đến đây gì?”
“Ngọc Lan, vô lễ! Đây là Lục doanh trưởng của quân đội chúng !” Triệu Kiến Quốc buột miệng dạy dỗ, khiến mặt Tống Ngọc Lan sa sầm .
“Doanh trưởng của quân đội các thì liên quan gì đến ?”
“Cô!”
“Triệu Kiến Quốc!”
“Có!”
“Im lặng!”
“Rõ!”
Lục Trạch Dân Tống Ngọc Lan giải thích: “Nhận điện báo, quân đội việc khẩn nên đến để tạm biệt em.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, giọng thờ ơ : “Tạm biệt.”
Ánh mắt Lục Trạch Dân thoáng qua chút thất vọng, nhỏ giọng : “Đừng quên , sẽ trở gặp em.”
Anh chào Tống Ngọc Lan bằng một cái chào nghiêm trang của quân nhân xoay rời .
Cô gái nhỏ và lính khác lập tức theo .
Triệu Kiến Quốc bước đến bên cạnh Tống Ngọc Lan, nhịn thấp giọng hỏi: “Ngọc Lan, cô ở đây?”
Tống Ngọc Lan chẳng buồn đáp Triệu Kiến Quốc, chỉ “rầm” một tiếng đóng sầm cửa .
Triệu Kiến Quốc nghiến răng, hậm hực định giơ chân lên đá cửa.
“Triệu Kiến Quốc, theo sát!” Giọng lạnh lùng, nghiêm nghị của Lục Trạch Dân vang lên khiến Triệu Kiến Quốc nhanh chóng rụt chân , vội vàng bước theo đội ngũ.
Tống Ngọc Lan tựa lưng cửa, thở dài một tiếng.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa, tâm trạng của cô cũng trở nên nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-88.html.]
“Sao thế?” Khương Nam thò đầu khỏi cửa sổ hỏi.
“Không gì , bà nội về . Chị ngủ thêm , em nấu cơm trưa.” Tống Ngọc Lan bếp.
Đến chiều thì bà nội và mới từ chùa trở về.
Không do bà lễ cầu may mắn , nhưng từ hôm thì công việc bán hàng của Tống Ngọc Lan trở nên thuận buồm xuôi gió cho đến tận tết.
Buôn bán đến mức ngờ.
Trước , trời tối là hết mua, nhưng giờ đây ngày nào họ cũng bận rộn đến tận 9 giờ tối mới dọn hàng về.
Nhìn giá treo đồ chỉ còn vài món lẻ tẻ, Tống Ngọc Lan nhận lô hàng cuối cùng tết bán sạch.
Cô còn tưởng hàng thể bán đến tận ngày 29 tết, nhưng ngờ mới 26 tết mà hết sạch.
Chỉ còn 4 ngày nữa là đến tết, nếu đặt hàng từ Quảng Đông về thì sẽ kịp nữa .
Thế là cô quyết định dọn dẹp, nghỉ bán về quê ăn tết sớm!
Ngày 27 tết, bà nội và Lưu Xuân chợ mua sắm đồ tết, Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh thì ở nhà dọn dẹp sân vườn.
Tống Ngọc Lan mang mấy bộ quần áo để dành sẵn lượt tặng cho vợ chồng chị Huệ.
Cô cũng tặng cho ông bà ngoại của Khương Nam mỗi một chiếc áo lông vũ. Ngoài , cô còn cẩn thận chuẩn thêm hai đôi đai giữ ấm đầu gối tẩm ngải cứu, món hàng mà cô nhờ Đào Tử tìm kiếm ở Quảng Đông, nơi nền y học cổ truyền phát triển hơn. Thật may là Đào Tử kiếm và gửi về cho cô.
Khương Nam cũng nhận một chiếc áo khoác màu hồng phấn.
“Sau tết thì khi nào em mới đây?”
Tống Ngọc Lan lắc đầu, cô thật sự . Trước đây, cô dự định tết sẽ mở một cửa hàng quần áo.
bây giờ tiền bạc đủ, mà tâm trạng của cô cũng đổi. Bà nội về quê sống bình yên nên cô cũng đành theo ý bà.
Trước đây cô từng nghĩ gia đình thể sống chung với mãi mãi, nhưng khi cô trường học, gia đình Tống lên thị trấn, cuối cùng cô vẫn sẽ sống một .
Rốt cuộc, thật sự là hai bên đều khó vẹn !
.....
Trở thôn Kim Trúc, Tống Ngọc Lan thấy những nụ rạng rỡ của gia đình thì trong lòng khỏi cảm thấy áy náy.
“Ơ kìa, dì Tống, cháu còn tưởng đến 29 thì nhà dì mới về cơ!” Vừa tới cổng làng thì họ gặp Vương Phân đang xách một rổ củ cải trong tay, chuẩn mang sông rửa.
Bà nội Tống lập tức tiến tới bắt chuyện: “Làm gì chuyện đó, còn về dọn dẹp nhà cửa nữa chứ. Cô rửa củ cải đấy ?”
“Vâng ạ, cháu định muối chút dưa củ cải để ăn tết. Để hôm nào muối xong thì cháu đem cho dì một ít nếm thử, tay nghề muối dưa của cháu đồng .”
“Thế thì quá, cho gửi lời hỏi thăm ông trưởng thôn Hoàng nhé, về nhà lo việc .”
Dọc đường , họ gặp khá nhiều trong thôn. Ai nấy đều tò mò nhà họ Tống gì mà bây giờ về. Nhìn trang phục của họ còn là những bộ quần áo cũ rách như nữa.