Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:16:31
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em... em cũng vậy, Ngọc Lan thật sự rất tuyệt vời!” Khương Nam hưởng ứng.

Tống Ngọc Lan bật cười: “Thôi nào, các chị khen em quá lời rồi. Lần này em đến đây sẽ dự định ở lại Bằng Thành một thời gian, muốn mở thêm hai chi nhánh nữa.”

“Trùng hợp thật, chị cũng đang nghĩ y như thế!” Đôi mắt Đào Tử sáng lên.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên trong suốt cả năm đã thu về tổng cộng 190 vạn, phần lớn doanh thu là từ 6 tháng đầu năm 1982. Điều này chứng tỏ nền kinh tế của Bằng Thành đang phát triển nhanh chóng.

Theo tỉ lệ cổ phần thì số tiền chia cho từng người như sau: Tống Ngọc Lan nắm giữ 30% cổ phần, nhận được 57 vạn.

Đào Tử nắm 25%, nhận 47,5 vạn.

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người có 17% cổ phần, nhận 32,3 vạn.

Khương Nam, với 11% cổ phần, nhận được 20,9 vạn.

“Em có thể nhận được 20,9 vạn thật sao? Mọi người không đùa chứ!” Khương Nam sửng sốt.

Đào Tử cũng ngạc nhiên, gật đầu đồng tình: “Dù đã biết từ trước là lợi nhuận nhiều, nhưng việc có thể nhận gần 50 vạn trong một năm thật sự rất khó tin.”

Tống Ngọc Lan đưa sổ sách cho hai người: “Xem qua mà tự tính lại đi, nếu không có gì sai sót thì ký tên và ấn dấu tay vào.”

Đào Tử xua tay: “Chị đã tính rồi, với lại làm sao chị lại không tin em được chứ.”

“Em cũng tin chị mà” Khương Nam ký tên rồi nghĩ ngợi một lúc, sau đó ký luôn thay Chu Thế Văn và đóng dấu tay. Cô ấy giải thích qua loa: “Trước khi em đến thì anh ấy đã nhờ em ký thay rồi.”

“Ôi, có vẻ như Khương Nam của chúng ta đã có nơi để nương tựa rồi” Đào Tử trêu đùa.

“Không có đâu, chị Đào Tử đừng nói lung tung mà” Khương Nam đỏ mặt phủ nhận.

Tống Ngọc Lan khẽ mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, đợi cho đến khi không khí trở lại bình thường mới tiếp tục nói: “Về phần cửa hàng vật liệu xây dựng thì mở thêm hai chi nhánh ở Bằng Thành là đủ rồi. Tài chính hiện tại của chúng ta cũng đủ mạnh. Em đã tính toán, với khoản dự trữ 200 vạn còn lại trong tài khoản, chi phí cho hoạt động sẽ được đảm bảo. Số tiền chia cho mọi người tùy mọi người sử dụng, cửa hàng sẽ không cần thêm vốn đầu tư nữa.”

“Em tính toán kỹ lưỡng thế này, đúng là học sinh ưu tú của Thanh Hoa” Đào Tử cảm thán.

Tống Ngọc Lan ký vào sổ sách rồi đóng dấu phần của cô và Lục Trạch Dân.

---

Mọi việc liên quan đến cửa hàng vật liệu xây dựng đã được sắp xếp ổn thỏa. Họ quyết định giao cửa hàng lại cho tân phó giám đốc mới được đề bạt, chính là Tống Đại Cường. Vào ngày cưới của Đào Tử và Lý Phục, điều bất ngờ là Trần Chiêu lại xuất hiện.

Trần Chiêu dự lễ rồi ngồi lặng lẽ trong góc, nhìn cặp đôi làm lễ và được đưa vào phòng tân hôn.

Khi cô dâu chú rể ra ngoài mời rượu, Trần Chiêu nâng ly chúc mừng từ xa rồi rời đi mà không nói lời nào. Đào Tử nhìn theo bóng lưng anh ấy nhưng không đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng khoác tay Lý Phục và cùng anh ấy uống cạn chén rượu giao bôi.

Ba năm sau, Tống Ngọc Lan và Khương Nam tốt nghiệp đại học.

Ông bà nội Khương cùng gia đình nhà họ Tống đều đứng bên cạnh hai cô gái, Lục Trạch Dân đã mời một thợ chụp ảnh đến để chụp ảnh kỷ niệm.

“Bọn họ không đến à?” Khương Nam thì thầm hỏi.

“Phải mất ba năm mới đưa được Hồng Dũng ra trước pháp luật, giờ họ đang giải quyết hậu sự, làm gì có thời gian mà tới” Tống Ngọc Lan đáp.

Khương Nam nhìn lên bầu trời, thở dài: “Ông trời ơi, ông đã thấy chưa? Ông bà nội đã trở lại Bắc Kinh, kẻ ác cũng đã bị trừng phạt, giờ chúng cháu sống rất hạnh phúc.”

Bà nội Khương ngồi phía trước bỗng bật khóc nức nở.

Ông nội Khương dù khoé miệng run run nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc.

“Nhìn vào đây nào!” Người thợ chụp ảnh nhắc nhở mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-295.html.]

Bất ngờ, một nhóm người chạy ùa tới, là Tần Đa Nhạc, Ôn Tình, Lý Vũ và Dương Chiêu Đệ lao vào khung hình.

“Chúng mình chụp chung một tấm nhé!” Tần Đa Nhạc phấn khích nói.

“Được thôi!”

Một tháng sau.

Tứ hợp viện ở Thập Sát Hải được trang hoàng lộng lẫy, cửa lớn mở rộng, người ra vào tấp nập, nhộn nhịp không ngừng.

Tống Ngọc Lan đứng dưới hiên nhà, bên cạnh là Lục Trạch Dân với dáng người cao lớn.

“Lần này cấp trên cho phép nghỉ cưới một tháng, em muốn đi đâu chơi trong nước không?”

“Không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà nằm nghỉ thôi, tháng này mệt c.h.ế.t đi được.”

“Chuyện kinh doanh cũng có thể giao bớt cho người khác mà.” Lục Trạch Dân nhẹ nhàng khuyên.

Tống Ngọc Lan chỉ vào Dương Lệnh vừa bước vào: “Anh thử nói với người bạn tốt của anh xem, anh ấy như bị ám ảnh với việc kinh doanh ấy. Hai năm trước anh ấy sáng lập thương hiệu Trúc Vận, bây giờ đã mở rộng khắp các thành phố lớn ở miền Bắc vẫn chưa đủ, nói rằng trong hai năm tới phải chiếm lĩnh cả thị trường miền Nam nữa.”

Lục Trạch Dân đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa bên tai của Tống Ngọc Lan, kéo nó ra sau tai cô: “Thật sao? Nhưng anh thấy em cũng rất hào hứng với việc này mà?”

Tống Ngọc Lan khựng lại một chút, rồi bật cười: “Đúng là anh ngày càng hiểu em hơn rồi đấy. Nói thật đi, đám cưới này bố anh có đến không?”

“Chắc là không đến đâu, nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chỉ cần ông bà nội đến là đủ rồi.”

“Anh ở rể nhà em, chắc bố anh sẽ tức điên lên đấy.” Tống Ngọc Lan khoanh tay, lắc đầu cười.

“Anh ở rể cho Tống Ngọc Lan, em không vui sao?”

Tống Ngọc Lan nghe câu này thì bỗng giật mình, sao cô lại cảm thấy câu này có chút kỳ lạ? “Cái gì mà ở rể cho Tống Ngọc Lan?”

Lục Trạch Dân kéo cô vào lòng, môi anh lướt nhẹ qua tai cô: “Bí mật của em không định nói ra sao?”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên, nhưng ánh mắt không hề để lộ ra vẻ sợ hãi. Ba năm qua, Lục Trạch Dân đã chiếm trọn niềm tin của cô.

“Anh... đoán ra từ khi nào?”

Lục Trạch Dân lắc đầu: “Không phải anh đoán ra, mà chính em đã nói với anh.”

“Em nói với anh khi nào?”

“Từ lúc chúng ta trở về từ biển, em mơ thấy mọi chuyện và đã nói hết với anh trong mơ.”

“Anh không sợ em sao?”

“Anh yêu em.”

“Hả~?”

“Anh nói, anh yêu em!”

“Biết rồi! Mau đi thay lễ phục đi, không thì hết giờ lành bây giờ.”

“Tống Ngọc Lan, anh yêu em!”

“Biết rồi! Sao cứ lặp lại mãi vậy.”

“Lục Trạch Dân, em cũng yêu anh!”

HOÀN

Loading...