Tống Ngọc Lan nhìn chú Ngụy đánh đ.ấ.m dứt khoát như đóng cọc vào đất, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hóa ra phản kháng lại khi bị bắt nạt lại có cảm giác tuyệt vời đến thế! Ở kiếp trước, dù đã nên làm quản lý cấp cao thì cô vẫn luôn cố gắng giảm nhẹ mọi chuyện khi gặp rắc rối, một phần do tính cách đã hình thành từ nhỏ khi sống nhờ vào gia đình dì ruột. Nhưng giờ đây, dường như cô đã giải phóng bản thân một cách hoàn toàn!
Thập niên 80 đầy rẫy cơ hội, nhưng cũng không thiếu nguy hiểm. Sau khi Tống Ngọc Lan sống lại đã gặp phải tình huống như hôm nay không ít lần. Trước đây, nhờ may mắn mà cô luôn thoát hiểm trong gang tấc, nhưng cô không thể cứ mãi trông chờ vào quý nhân giúp đỡ.
Lỡ như lần sau không có ai giúp thì cô sẽ chỉ là con cá trên thớt, mặc người ta xâu xé!
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải học võ từ chú Ngụy! Đẹp đẽ nhưng không có sức mạnh chỉ là cái vỏ trống rỗng. Cô phải học cách tự bảo vệ bản thân.
Tống Ngọc Lan thấy chú Ngụy đã đánh xong, bèn bước đến, ngồi xổm trước mặt Tạ Tân, nở nụ cười đẹp nhất của mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi có chỗ dựa ở Bằng thành, anh lại không tin. Nên tôi đành đến cho anh thấy tận mắt. Bây giờ anh tin chưa?”
Tạ Tân lắp bắp, miệng đã không còn rõ lời. Tống Ngọc Lan phải cố lắng nghe mới hiểu: “Tôi tin rồi! Làm ơn tha cho tôi, bà cô!”
“Tha cho anh à? Tôi sẽ suy nghĩ... Được thôi, nhưng với một điều kiện là từ giờ anh không được phép đặt chân vào Bằng thành nữa. Nếu tôi thấy anh ở đây lần nào thì tôi sẽ đánh anh lần đó!”
“Được... Tôi sẽ rời đi ngay ngày mai! Xin tha cho tôi, tôi không biết tự lượng sức mình!” Câu nói này của Tạ Tân gần như run rẩy thốt ra.
Tống Ngọc Lan thấy anh ta như vậy thì không muốn nói thêm gì nữa. Cô quay sang chú Ngụy: “Lúc sáng có hai tên không có mặt, chắc chúng đi điều tra về tôi. Để lại cho bọn chúng hai người có thể đi lại được, coi như tôi có chút tình nghĩa.”
Trước khi bước ra cửa, chú Ngụy quay đầu nhìn lại Tạ Tân, vết sẹo trên mặt ông càng trở nên đáng sợ. Nhìn thấy vậy, Tạ Tân sợ đến mức ngất đi.
Khi hai người quay về cửa hàng vật liệu xây dựng, Đào Tử vội vã chạy tới kiểm tra xem Tống Ngọc Lan có bị thương không.
Thấy cô chỉ hơi bị bẩn quần áo thì Đào Tử mới an tâm: “Chị đã nói với chú Tống và dì Lưu rằng chị đau bụng nên về trước rồi.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em vào phòng thay đồ đã.”
Sau khi thay đồ xong, cô thấy Đào Tử có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cô liền hỏi: “Có phải chị muốn hỏi đám người đó ra sao rồi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-251.html.]
Đào Tử khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Chị đã hỏi thăm mấy người xung quanh, nghe nói Tạ Tân là trùm khu vực này, liệu có ảnh hưởng gì đến cửa hàng không?”
Tống Ngọc Lan chỉ vào chú Ngụy đang ngồi chẻ củi ngoài sân: “Không đâu. Từ giờ chị sẽ không gặp lại đám người đó nữa.”
Đào Tử ngạc nhiên nhìn chú Ngụy, người mặc áo ngắn tay trong trời đông giá rét, với bắp tay rắn chắc. “Hai người vừa mới đi...”
Tống Ngọc Lan thấy ba mình từ sau vườn trở lại, nên kịp thời ngắt lời Đào Tử: “Đúng như chị nghĩ. Dù sao thì từ giờ trở đi dù đám người đó còn ở Bằng thành cũng chẳng dám làm điều gì xấu nữa.”
Cô không tiết lộ danh tính thật của mình, nhưng có một vệ sĩ như chú Ngụy bên cạnh thì trí tưởng tượng của mọi người có thể đi rất xa. Dù Tạ Tân có muốn tiếp tục ở Bằng thành cũng sẽ phải cụp đuôi mà sống.
Cô cũng không lo Tạ Tân báo cảnh sát, vì đám người này vốn đã dính dáng đến nhiều chuyện bất hợp pháp, nếu không thì cũng không cần thuê nhà kho ở ngoại ô để sống.
Vừa nói xong thì đã một nhân viên bước vào sân, thông báo rằng bên ngoài có người muốn gặp Tống Ngọc Lan.
Mặt của Tiểu Hắc đã được rửa sạch vết máu, nhưng trên làn da đen sạm của anh ta vẫn lộ rõ những vết bầm tím do bị đánh.
Thấy Tiểu Hắc xuất hiện, Đào Tử lập tức nổi giận, tiến lên trước: “Anh còn dám tìm đến đây à? Mọi chuyện hôm nay đều là vì anh mà ra!”
Tiểu Hắc ngay lập tức quỳ xuống trước cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên. Tống Ngọc Lan cau mày, rồi quay sang chú Ngụy: “Chú đưa anh ta vào trong giúp tôi.”
Chú Ngụy tiến lên, chỉ bằng một tay đã nhấc bổng Tiểu Hắc lên rồi kéo vào sân sau.
Tống Ngọc Lan ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiểu Hắc: “Sáng nay anh gọi tôi lại có mục đích gì?”
Mặt Tiểu Hắc đen sạm, đầy vẻ sợ hãi: “Tôi... tôi thực sự không cố ý. Cô Tống, tôi cầu xin cô cứu tôi!”
Đào Tử sốt ruột ngắt lời: “Muốn cứu thì đến đồn công an mà cầu cứu!”
Tiểu Hắc lắc đầu liên tục như cái trống lắc: “Không, không! Đừng đến đồn công an. Chỉ có cô Tống mới cứu được tôi!”
Hồi đó, sau khi đám đàn ông ở làng Thành Hải đi biển về liền biết người nhà của họ đan tất, mỗi ngày có thể kiếm được mười mấy đồng, còn nhiều hơn tiền đi biển mà lại không phải đối mặt với nguy hiểm.