Mô hình kinh doanh của An Nhiên khiến Dương Lệnh tò mò, khi anh ấy áp dụng mô hình này vào hai tiệm vàng do mình quản lý thì kết quả sau một tháng liền khiến doanh thu tăng hơn gấp đôi.
Anh ấy càng tin tưởng rằng Tống Ngọc Lan là một người có đầu óc kinh doanh. Nếu có thể hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền!
Tống Ngọc Lan chỉnh lại áo khoác để chắn gió lạnh, nói đùa: “Anh còn cần hợp tác làm ăn với tôi sao? Anh đã bỏ xa tôi hàng chục con phố rồi.”
Dương Lệnh cười hì hì, bắt chước động tác của Tống Ngọc Lan, cuốn chặt áo khoác: “Nhưng tôi không ngại kiếm thêm tiền.”
Một câu nói khiến Tống Ngọc Lan cứng họng. Đột nhiên cô nảy ra ý tưởng: “Nhà anh có đầu tư vào mảng quần áo không?”
Hai giờ sau, Dương Lệnh vẫn không hiểu sao mình lại đồng ý với Tống Ngọc Lan về việc mua một nhà máy quần áo.
Tống Ngọc Lan cầm chiếc áo khoác đã được chỉnh sửa, lắc đầu với Trang Vĩ và Đào Hồng: “Nhìn cái phom này là biết không phù hợp với cấu trúc cơ thể. Chị Đào, chị thử xem. Chị nặng chưa đến 40kg, chiếc áo khoác này nhìn thì có vẻ tôn dáng, nhưng phần n.g.ự.c và eo lại có độ rộng tương đương nhau. Phụ nữ nào có thể mặc vừa nó chứ?”
Đào Hồng cuống cuồng giải thích: “Thật sự là rất khó tìm nhà thiết kế. Nhà thiết kế trước đây thì dù chúng tôi có trả anh ấy 800 đồng một tháng thì anh ấy vẫn không chịu quay lại. Tôi chỉ có thể học theo sách mà thử nghiệm thôi...” Giọng của chị ấy ngày càng nhỏ dần, cuối cùng thở dài bất lực, đập nhẹ vào người Trang Vĩ, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Trước đây không phải anh tự tin lắm sao? Còn nói nhà máy này nhất định sẽ kiếm được tiền. Giờ thì tốt rồi, không chỉ mất hết tiền tiết kiệm của chúng ta, ngay cả tiền dưỡng già của bố mẹ em cũng tiêu sạch!”
Trang Vĩ với đôi mắt thâm quầng, chỉ biết thở dài, yếu ớt gãi mấy sợi tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu. Anh ấy vốn là một đứa trẻ mồ côi, trước đây khi làm việc trong nhà máy thì anh ấy chỉ cần quản lý công nhân. Sau thời gian dài, anh ấy nghĩ mình có thể tiếp quản nhà máy, nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Giờ anh ấy mới hiểu dù có thể kéo được đối tác về, nhưng nếu không sản xuất được sản phẩm chất lượng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Thấy không khí đã đến lúc, Tống Ngọc Lan nhìn Trang Vĩ: “Anh Trang, các anh chưa từng nghĩ đến việc bán lại nhà máy này sao? Với nhà máy và mảnh đất này, dù không kiếm được nhiều nhưng các anh cũng không lỗ nặng. Nếu cứ kéo dài mãi thì cuối cùng nhà máy chỉ có nước phá sản thôi.”
Đào Hồng lau nước mắt, hít mũi: “Bọn chị đã nghĩ đến chứ, nhưng làm gì có ai muốn mua một nhà máy sắp đóng cửa. Chị đã tìm vài ông chủ có ý định mua trước đây, nhưng họ không chịu gặp nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-244.html.]
Lúc này, Dương Lệnh nhận được ánh mắt ra hiệu từ Tống Ngọc Lan, liền hỏi đúng lúc: “Các anh định bán nhà máy này với giá bao nhiêu?”
Trang Vĩ và Đào Hồng đều ngẩn ra, cả hai cứ nghĩ Dương Lệnh chỉ là vệ sĩ của Tống Ngọc Lan. Bởi vì vị trí của anh ấy và ông Ngụy đứng đều giống nhau, đứng sau lưng và ở hai bên trái phải của Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan giơ tay chỉ về phía Dương Lệnh, giới thiệu: “Đây là bạn em, Dương Lệnh. Em cũng không giấu gì anh chị, ba ngày trước khi trò chuyện với anh chị thì em đã nhận ra rằng có lẽ anh Trang giỏi về quản lý, nhưng về mặt kinh doanh thì vẫn còn thiếu sót.”
“Không phải là thiếu sót một chút đâu, mà là hoàn toàn không biết gì!” Đào Hồng than thở. Trang Vĩ cũng nhận ra sự thật này trong suốt nửa năm qua, giờ khi bị Tống Ngọc Lan chỉ ra thì anh ấy chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Tống Ngọc Lan tiếp tục nói: “Hôm nay em đưa Dương Lệnh đến là để bàn chuyện với anh chị. Dạo này anh ấy đang muốn làm ăn trong lĩnh vực quần áo. Nếu anh chị có ý định chuyển nhượng thì dĩ nhiên em phải nghĩ đến anh chị trước, không thể để cơ hội lọt vào tay người ngoài.”
Cô đã nói đến mức này rồi, nếu Trang Vĩ và Đào Hồng đủ thông minh thì sẽ biết cách nắm lấy cơ hội.
Quả nhiên, Trang Vĩ ngay lập tức bước lên bắt tay với Dương Lệnh.
Dương Lệnh bắt đầu thảo luận với Trang Vĩ theo đúng những gì mà anh ấy và Tống Ngọc Lan đã bàn bạc trên xe.
Dù cả hai bên đều là người quen, nhưng tiền thì không phải từ trên trời rơi xuống, vì vậy việc đàm phán kinh doanh vẫn phải tuân theo quy trình bình thường.
Khi hai vợ chồng Trang Vĩ và Đào Hồng tiếp quản nhà máy, ngoài số tiền tiết kiệm 8 vạn của họ, họ còn vay 2 vạn từ bố mẹ Đào Hồng và vay thêm 20 vạn từ ngân hàng mới mua được nhà máy.
Nửa năm qua, họ không ký được hợp đồng nào, lại còn lỗ thêm hơn 3 vạn, khiến nhà máy rơi vào cảnh hỗn loạn.
Có thể nói nếu Dương Lệnh mua lại nhà máy, theo như kế hoạch của Tống Ngọc Lan thì hầu hết mọi thứ trong nhà máy sẽ phải thay mới hoàn toàn.
Vì vậy, việc thương lượng để giảm giá là không thể tránh khỏi.