Đoạn Dũng và mẹ anh ta bị tách ra để thẩm vấn riêng, lời khai của hai người không khớp nhau, khiến công an dễ dàng phát hiện ra họ đang che giấu điều gì đó.
Ban đầu, mẹ Đoạn Dũng khăng khăng cho rằng Phan Phương vẫn là con dâu của bà ta và đang ngoại tình.
Cho đến khi Phan Phương cung cấp giấy tờ tùy thân, tra cứu cho thấy hai người đã ly hôn được ba tháng và hộ khẩu của cô ấy đã được chuyển ra ngoài.
Dựa trên khách quan mà nói thì Đoạn gia chỉ còn quan hệ m.á.u mủ với Phan Noãn, nhưng hành vi gây rối này đã vi phạm pháp luật và sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự công cộng.
Sau khi công an quay lại từ bệnh viện đã mang theo báo cáo giám định thương tật.
Tiền thuốc men cộng với các khoản bồi thường, tổng số tiền mà Đoạn Dũng và mẹ anh ta phải trả là 426 đồng.
Nghe thấy con số này, mẹ Đoạn Dũng lập tức ngất xỉu, vốn đã thừa cân và có tiền sử tiểu đường, cú sốc này khiến bà ta bị liệt nửa người, do đó thoát khỏi án tù.
Còn Đoạn Dũng ngoài việc phải bồi thường tiền thì còn bị kết án ba năm tù giam.
Khi nghe tuyên án, Đoạn Dũng đã căm hận mẹ mình đến mức muốn lao vào đánh bà ta, lúc này mẹ Đoạn Dũng đang ngồi trên xe lăn và được công an đẩy đi. Nếu không phải mẹ anh ta xúi giục thì làm sao anh lại đi vào con đường không lối thoát này...
Sau khi mãn hạn tù, Đoạn Dũng trở về thì thấy ngôi nhà của mẹ anh ta đã thành hoang phế, bà mẹ đã c.h.ế.t từ lâu, cỏ mọc cao cả nửa người. Nhà cửa của Đoạn gia cũng đã bị các họ hàng thâu tóm hết. Số tiền bồi thường 426 đồng mà họ phải trả cho Trương Kính cũng là do những người họ hàng gom góp. Khi đó, Đoạn Dũng mới 30 tuổi, không phải là đối thủ của các họ hàng và cuối cùng phải sống lang thang, nhặt rác dưới gầm cầu.
Nhưng những chuyện này là chuyện phía sau.
Mặc dù chuyện Trương Kính bị thương bắt nguồn từ việc của Phan Phương, nhưng cô ấy còn phải chăm sóc Phan Noãn, không tiện đi đi về về giữa bệnh viện và cửa hàng, mà thiếu Phan Phương thì tiệm bánh không thể hoạt động bình thường. Cả Trương Viễn Sơn và Dư Ái đều có công việc chính thức, nhà họ Trương thì có người giúp việc, nhưng cuối cùng giúp việc cũng chỉ là phụ nữ, chỉ có thể lo chuyện ăn uống. Trong khi đó, hiện tại mắt Trương Kính rất mờ vì bị áp lực từ chấn thương phía sau đầu, ngay cả đi vệ sinh cũng phải có người đỡ, chưa kể tới việc vệ sinh cơ thể và tránh làm tổn thương vết thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-235.html.]
Tống Ngọc Lan quyết định thuê hẳn hai nhân viên y tế nam để chăm sóc cho anh ấy.
Đại học Thanh Hoa cách bệnh viện không xa, chỉ cần đi bộ mất khoảng 20 phút.
Buổi trưa, Tống Ngọc Lan thường tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ghé thăm Trương Kính, trò chuyện cùng anh ấy. Anh ấy bị thương vì bảo vệ cô, dù không giúp được nhiều nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự quan tâm của mình.
Chỉ đến khi đó thì cả Trương Kính, Dư Ái và Trương Viễn Sơn mới biết rằng Tống Ngọc Lan không học ở một trường đại học bình thường mà chính là đại học Thanh Hoa danh tiếng!
Từ đó, suy nghĩ của Dư Ái lập tức trở lên sinh động.
“Tuy em nghe bác Tống nói rằng Tống Ngọc Lan có bạn trai rồi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ấy xuất hiện. Biết đâu đó chỉ là lời bịa ra để đối phó với người ngoài mà thôi! Dù sao thì với ngoại hình xuất chúng của Ngọc Lan, cô ấy rất dễ thu hút sự chú ý. Nhìn mà xem, những người hàng xóm trước đây chẳng thèm để ý đến bà Tống, giờ lại chủ động tới thăm hỏi chỉ vì đã thấy Tống Ngọc Lan.”
Dư Ái không khỏi thầm vui vì mình đã có mắt nhìn từ trước, khi lần đầu bà ấy thấy bà nội Tống tới gõ cửa đã cảm thấy bà lão này giống người thân đã mất của mình, nên tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Qua một thời gian qua lại, Dư Ái càng thấy cảm mến bà cụ không biết chữ nhưng có những suy nghĩ vô cùng sâu sắc này.
Trương Viễn Sơn đặt tờ báo xuống, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm rồi hỏi: “Cà phê này ngon đấy, lấy ở đâu vậy?”
Dư Ái chỉ vào túi bánh trên bàn: “Tiệm bánh ngọt của Ngọc Lan mang tới đấy, từ hôm kia đã bắt đầu gửi. Anh không biết đâu, một cốc cà phê ở đó bán tận một đồng rưỡi, còn đắt hơn cả thịt heo! Chắc chắn phải ngon rồi.”
Trương Viễn Sơn gật đầu uống thêm ngụm nữa rồi nhìn Dư Ái: “Tất cả những suy nghĩ này là của em, nhưng em đã hỏi qua ý kiến của A Kính chưa? Nó có thích Tống Ngọc Lan không?”
Dư Ái trừng mắt nhìn Trương Viễn Sơn: “Anh là cha mà chẳng bao giờ để ý con cái! Rõ ràng là con trai chúng ta có tình cảm với Ngọc Lan mà anh không nhận ra à? Hôm trước khi nó tỉnh lại, nghe giọng của chúng ta thì mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng khi nghe thấy giọng của Ngọc Lan thì khuôn mặt nó lập tức trở nên dịu dàng. Nếu không thì công việc của em sao có thể quan trọng bằng con trai, không phải em đang tạo cơ hội cho con trai sao!”