Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:31:58
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan dường như thiếu đi sự bồng bột mà một cô gái 18 tuổi nên có. Cô cũng thiếu đi khả năng yêu thương...

“Thịch thịch thịch...” Tiếng gõ nhẹ và đều đặn vang lên từ phía cửa sổ, Tống Ngọc Lan vô thức quay đầu nhìn về phía đó. Cô thấy hai cái đầu tròn tròn đang rón rén nhìn qua cửa sổ.

Cửa sổ phòng ngủ là loại kính một chiều mà Tống Ngọc Lan đã nhờ Thẩm Lượng lắp đặt. Chỉ có cô mới có thể nhìn ra ngoài, còn người bên ngoài không thể thấy bên trong. Tống Ngọc Lan cẩn thận cất hộp trang sức vào tủ và khóa lại. Sau đó, cô mới đi đến cửa phòng và mở ra.

Ánh mắt cô rơi vào người hai đứa trẻ vẫn đang đứng nhìn qua cửa sổ, rồi cô giả vờ ho vài tiếng, cố ý nâng cao giọng hỏi: “Khụ khụ, hai đứa đang làm gì đấy?”

Trương Nguyên Âm là người đầu tiên phản ứng, cô bé nhanh chóng kéo tay Tống Ngọc Cảnh, cười tươi khoe hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Mẹ em nói là hôm nay ba em sẽ về nhà ăn tối, nên muốn mời chị và bà Tống sang nhà em ăn cơm. Bà Tống đã qua nhà em từ sáng, mẹ em bảo tụi em qua xem chị đã về chưa, rủ chị qua ăn cơm luôn.”

Tống Ngọc Lan bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng cúi người và vén lọn tóc rơi xuống của Trương Nguyên Âm ra sau tai: “Được thôi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm. Chị phải ghé qua cửa hàng xem tình hình thế nào đã.”

Sáng nay khi cô đi thì Lý Anh có nói cô nên mở một tài khoản ngân hàng mới, để nếu cô quá bận thì mỗi ngày Lý Anh có thể gửi tiền vào tài khoản ngay tại ngân hàng của giảm đốc Uông ở gần đó.

Hơn nữa, sắp hết tháng rồi, cô cũng đã hứa sẽ giúp giám đốc Uông đạt chỉ tiêu tháng này.

“Chị Ngọc Lan, bọn em có thể đi cùng chị được không? Em ăn bánh ở tiệm chị một lần rồi, ngon lắm luôn ấy!” Trương Nguyên Âm vừa nói vừa nắm tay Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Cảnh lập tức gật đầu tán thành: “Chị, em cũng chưa bao giờ đến cửa hàng của chị, em cũng muốn đi xem thế nào.”

Tống Ngọc Lan bật cười, gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng hai đứa nhớ về nhà nói với người lớn một tiếng đã nhé?”

Không ngờ, sau khi hai đứa quay về nhà họ Trương thì một cái “đuôi lớn” đã đi theo sau chúng. Trương Kính gãi đầu giải thích: “Ở nhà có bảo mẫu và mẹ tôi rồi, họ nói không cần tôi ở nhà, bảo tôi ra ngoài đi dạo cho thoải mái.”

Tống Ngọc Lan thấy Trương Kính đã nói vậy nên cũng không tiện từ chối. Thế là bốn người cùng nhau đến tiệm, suốt quãng đường, Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm ríu rít không ngừng. Trương Kính thì yên lặng theo sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-231.html.]

Khi đến tiệm, Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm tò mò nhìn ngó xung quanh, còn Trương Kính thì đứng yên lặng phía sau. Tống Ngọc Lan nhiệt tình giới thiệu cho họ các loại bánh ngọt, còn để họ thử những chiếc bánh mì mới ra lò.

Hai đứa trẻ ăn rất vui vẻ, còn Trương Kính thì không tiếc lời khen ngợi tay nghề của Phan Phương.

Trong bầu không khí vui tươi đó, Lý Anh không kìm được sự tò mò, liếc nhìn Trương Kính vài lần.

Với đôi lông mày rậm và đôi mắt to tròn, làn da của Trương Kính khá trắng, nhưng cặp kính đen cùng thân hình gầy gò lại làm mất đi phần nào vẻ nam tính của anh ấy, thay vào đó là sự trẻ trung của một cậu thiếu niên.

Khi Tống Ngọc Lan sang bên kia đường gửi tiền, Lý Anh liền tranh thủ đứng cạnh Trương Kính, bắt đầu cuộc trò chuyện đầy tò mò:

“Cậu thích Ngọc Lan à?”

Trương Kính lập tức nhìn quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy nhìn sang bóng dáng mảnh khảnh của Tống Ngọc Lan đang nói chuyện với giám đốc Uông ở bên kia. Ánh mắt anh ấy thoáng chút sâu lắng: “Yên tâm đi, cô ấy có bạn trai rồi, tôi có đạo đức cơ bản mà.”

Lý Anh cười khẽ: “Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi. Nhưng mà đúng là Ngọc Lan rất xuất sắc, nhiều người thích cô ấy cũng là bình thường. Có bạn trai thì sao chứ, thích đâu có sai.”

Trương Kính ngẫm nghĩ rồi hỏi lại Lý Anh: “Chị từng gặp bạn trai của Tống Ngọc Lan chưa?”

Lý Anh gật đầu: “Gặp rồi. Người ta rất đẹp trai, đối xử với Ngọc Lan rất tốt, lại còn là quân nhân.”

Nghe đến từ “quân nhân”, Trương Kính lập tức có thiện cảm hơn, nên anh ấy không nói thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan vừa làm xong việc với giám đốc Uông, mở riêng một sổ tiết kiệm cho mình và dặn dò ông ấy rằng nếu cô bận thì Lý Anh sẽ là người mang tiền thu nhập hàng ngày của cửa hàng đến gửi vào ngân hàng.

Cửa hàng đã hoạt động được 10 ngày. Ngoại trừ ngày đầu có ít khách ra thì những ngày sau đều đông đúc. Thậm chí Tống Ngọc Lan còn phát hiện có người đến đây để bàn chuyện làm ăn, chứng tỏ quán của cô đã dần được công nhận.

Chỉ trong 10 ngày, trung bình mỗi ngày cửa hàng thu về hơn một nghìn đồng. Tống Ngọc Lan để lại 2.000 đồng làm chi phí vận hành cửa hàng và gửi vào sổ tiết kiệm được 1 vạn.

Loading...