Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:31:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lục Trạch Dân, cô không muốn làm mất mặt bạn trai của mình.

“Đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi với bạn gái nữa” Lục Trạch Dân vẫy tay đuổi khách.

Vương Tài vội kéo Chu Hà lại, cả hai cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Chu Hà còn hung hăng lườm Tống Ngọc Lan một cái.

Tống Ngọc Lan cười khổ, cô nhìn Lục Trạch Dân rồi nói: “Anh làm vậy, người ta sẽ thù hận chúng ta mất.”

“Sợ gì chứ?” Lục Trạch Dân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan: “Anh chẳng sợ họ ghét mình đâu. Cũng tại anh, vừa mới đến đây, vốn định dò xét tình hình trước rồi thể hiện năng lực, nên mới để em chịu ấm ức.”

Lòng Tống Ngọc Lan chợt ấm áp. Cô hiểu để đạt được vị trí hiện tại thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều.

Cô đến đây đột ngột có lẽ đã vô tình làm hỏng chuyện, chỉ trong hơn nửa tiếng mà đã gặp phải hai rắc rối.

Tống Ngọc Lan đứng dậy kéo tay Lục Trạch Dân, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay thô ráp của anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Ánh mắt anh dịu dàng: “Vậy trước khi anh ổn định thì em sẽ không đến nữa.” Cô nói trước, lo rằng vì buổi hôm nay mà Lục Trạch Dân sẽ luôn trông đợi cô xuất hiện.

Không để anh đáp lời, Tống Ngọc Lan dịu giọng nói tiếp: “Nhưng em hứa là mỗi thứ bảy sẽ gửi thư cho anh.”

Lục Trạch Dân nhẹ kéo tay, khiến Tống Ngọc Lan ngã vào lòng anh. May mà lúc này đang là giờ nghỉ trưa, ngoài cửa không có động tĩnh gì.

“Anh cũng đã muốn viết thư cho em lâu rồi, nhưng lại sợ em bận, làm phiền em thôi” giọng Lục Trạch Dân mang theo mùi hương gỗ thông nhè nhẹ phả vào tai Tống Ngọc Lan, khiến cô ngứa ngáy.

Tống Ngọc Lan cảm nhận môi của Lục Trạch Dân dường như sắp chạm vào tai mình, mà tai lại là nơi nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi căng cứng người, khẽ vặn vẹo tránh né.

Lục Trạch Dân suýt nữa đã không kiềm chế được, cố gắng nén lại phản ứng của cơ thể mình, sợ nếu Tống Ngọc Lan phát hiện thì cô sẽ tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-228.html.]

Anh liền lùi lại một chút, tách môi khỏi tai cô.

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới ngồi thẳng dậy, kéo ghế ngồi đối diện, để dù có ai đi qua cũng không thấy họ làm gì quá đáng.

“Anh cảm thấy thế nào khi có cô gái bày tỏ sự quan tâm với mình?”

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân lập tức giơ tay thề: “Anh thật sự không biết cô ta có ý gì với anh, mãi tới lúc nãy anh mới nhận ra. Hơn nữa, anh đến đây nửa tháng rồi, mới gặp cô ta có một lần, lúc Vương Tài dẫn cô ta tới xin giấy phép nghỉ phép. Nếu anh biết sớm thì chắc chắn anh sẽ ngăn chặn ngay từ đầu. Lúc mới đến đây, anh không quen ai nên không ai hỏi anh đã có bạn gái chưa. Anh cũng không thể cứ đi bắt chuyện với người ta và bảo rằng mình đã có bạn gái rồi.”

Lục Trạch Dân nói hoàn toàn thật lòng. Sau khi chuyển đến đội Tân Thái, lại bị điều đi huấn luyện quân sự, anh vốn đã không được nhiều người trong đội ưa thích. Trong suốt nửa tháng nghỉ ngơi vừa qua, anh chỉ tập trung vào việc thu phục nhân tâm, không hề quan tâm đến mấy chuyện tán tỉnh vặt vãnh.

Nếu không phải hôm nay Tống Ngọc Lan tới thì anh cũng chỉ nghĩ rằng Lý Trường Doanh vốn không có ý xấu, chỉ là thích đối nghịch với anh mà thôi.

Anh đã có kế hoạch rồi, thời cơ hiện tại cũng đã chín muồi, đội của anh với hai trăm người dưới quyền cơ bản đã quy thuận. Chuyện bất tiện mà Tống Ngọc Lan phải chịu dưới tay Lý Trường Doanh hôm nay, đợi khi cô rời đi thì anh sẽ xử lý ổn thỏa.

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan chỉ là để trêu chọc Lục Trạch Dân, nhưng thấy anh nghiêm túc giải thích thì cô liền thu lại nụ cười: “Em biết anh luôn có chừng mực. Em chỉ đùa thôi.”

Lục Trạch Dân vẫn nghiêm túc nói: “Làm em phải chịu thiệt thòi rồi. Dù sao Chu Hà cũng là bạn gái của đồng đội, anh không tiện nói nhiều, nhưng còn Lý Trường Doanh, trước tết anh sẽ mang tin vui về cho em.”

Tống Ngọc Lan thấy anh chân thành và dễ thương, rõ ràng là một người mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhưng mỗi khi ở bên cô thì anh luôn hạ mình, cố gắng để cô thấy được điều tốt nhất ở anh.

Điều đó không chỉ là thích nữa rồi. Nghĩ vậy, Tống Ngọc Lan không kiềm được, cúi người hôn lên môi Lục Trạch Dân.

Sự chủ động này của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân hoàn toàn bất ngờ, anh sững người trong giây lát.

Rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, anh đưa tay ra sau đầu cô, chủ động hôn đáp trả. Tống Ngọc Lan không thể thoát ra, đành buông xuôi, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

Trong đầu, Tống Ngọc Lan vẫn đang thầm trách Lục Trạch Dân đúng là quá ngây thơ, hai người họ chỉ mới chạm môi đơn giản. Nhưng không lâu sau, bàn tay còn lại của Lục Trạch Dân đã lần lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, không còn hài lòng với những nụ hôn nhẹ nhàng, anh từ từ xâm chiếm đôi môi, lưỡi của cô bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt và đầy sự chiếm hữu.

Loading...