Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xay cà phê bằng tay thực sự là một công việc tốn sức.

Hai tiếng sau, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng được thưởng thức ly cà phê nóng hổi đầu tiên do chính tay mình pha.

“A~ Thật tuyệt vời~” Cô thả mình ngồi phịch xuống ghế, tận hưởng từng ngụm cà phê đậm đà.

Lý Anh ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ nãy, thấy Tống Ngọc Lan đã ngừng pha chế liền chạy vào xem.

Tống Ngọc Lan rót cho Lý Anh một ly nhỏ. Lý Anh nhăn mặt ngay từ ngụm đầu tiên, đôi mắt mở to như quả bóng: “Trời ơi, đắng quá! Còn đắng hơn cả thuốc Bắc chị từng uống!”

Tống Ngọc Lan không nói gì, cô lấy nửa ly cà phê còn lại và thêm vào đó một chút sữa tươi, rồi đưa lại cho Lý Anh.

Lý Anh nhăn nhó định từ chối, nhưng vì sợ làm tổn thương Tống Ngọc Lan nên cô ấy vẫn thử một ngụm.

“Ừm~ lần này không đắng lắm, còn khá thơm nữa, nhưng không ngọt chút nào.”

Tống Ngọc Lan mở hũ sô cô la ra. Việc tự làm sốt sô cô la thì quá phức tạp, nên cô đã mua sẵn sản phẩm thành phẩm. Cô múc một muỗng sốt sô cô la rồi khuấy vào ly cà phê, bảo Lý Anh uống tiếp.

Lý Anh ngửi thấy mùi ngọt ngào của sô cô la bay trong không khí, lập tức nâng ly uống một ngụm. Đôi mắt cô ấy sáng bừng lên: “Dù vẫn còn hơi đắng, nhưng hương vị này ngọt ngào và thơm lừng, trong miệng còn lưu lại hương vị!”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Chị thích ngọt hơn đúng không?”

“Đúng vậy, đồ uống ngọt dễ uống hơn nhiều. Ngọc Lan, chị có thể uống hết không?” Lý Anh cẩn thận hỏi, sợ Tống Ngọc Lan lại thêm thứ gì vào nữa.

Tống Ngọc Lan cười và gật đầu. Thực ra, khi dạo quanh chợ Thập Sát Hải, cô chỉ tìm thấy sốt sô cô la, còn sữa dừa đặc và siro quế hoa thì không có. Cô phải đến một siêu thị lớn hơn để mua chúng.

Sau đó, Tống Ngọc Lan pha vài ly cà phê cho tất cả nhân viên trong cửa hàng nếm thử. Hầu hết mọi người chỉ có thể chấp nhận được cà phê Mocha, loại có thêm sốt sô cô la, trong khi một số ít có thể uống được cà phê Latte pha sữa tươi. Nhưng không ai chịu nổi vị đắng của cà phê Americano.

Mọi người đều kêu rằng quá đắng, nhưng Tống Ngọc Lan không ép buộc. Cà phê Americano được ưa chuộng ở kiếp sau vì khả năng giúp tỉnh táo, nhưng ở thời điểm hiện tại thì khẩu vị của mọi người vẫn chưa quen với độ đắng đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-207.html.]

Buổi chiều, Tống Ngọc Lan dự định đến siêu thị lớn để tìm mua sữa dừa đặc và siro quế hoa. Trong giai đoạn đầu, cô không định làm quá nhiều loại đồ uống mà chỉ chọn những hương vị kinh điển để làm món chủ đạo cho quán “Tiệm Bánh Ngọc Lan”

Bên cạnh đó, cô còn lên kế hoạch cho các loại nước ép hoa quả, trà trái cây, sữa nướng và cả sữa ngô nóng... Những món này rất phổ biến ở kiếp sau, nhưng giờ đây cô sẽ chọn ra những hương vị mà đại đa số mọi người có thể chấp nhận và ưa thích nhất để làm sản phẩm chủ lực cho cửa hàng.

“Để Lý Anh dựa vào biểu hiện hôm nay mà chọn ra một nhân viên học làm đồ uống với cô ấy.”

Bên cạnh, Phan Phương có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Vừa nãy, cô ấy cũng thử uống một ly trà sữa nướng hoa hồng thơm phức. Cô ấy thấy ngạc nhiên vì hầu hết các cửa tiệm khác đều giấu nghề, không ai muốn truyền bí quyết. Thế mà Tống Ngọc Lan lại sẵn sàng chia sẻ.

Tống Ngọc Lan không cảm thấy có gì bất thường. Cô biết rằng nếu ai muốn học thì chỉ cần chú ý quan sát là sẽ hiểu được một phần, nhưng cô không dựa vào đồ uống để kiếm lời chính, nó chỉ là món kết hợp phụ mà thôi.

Lý Anh cũng có suy nghĩ giống Phan Phương: “Bà chủ à, chị nghĩ việc này cần phải bàn thêm.”

Nghe thấy từ “bà chủ”, Tống Ngọc Lan có chút ngỡ ngàng, như thể quay về kiếp trước với những đồng nghiệp cũ. “Chị vừa gọi em là gì cơ?”

“Chị với Phan Phương bàn nhau rồi. Bây giờ em là chủ, bọn chị không thể cứ gọi tên thân mật mãi được. Em thấy gọi là bà chủ có được không. Hay là gọi bằng chỉ huy, thủ trưởng cũng được...”

Tống Ngọc Lan nói mọi người thích gọi thế nào cũng được, sau đó khoác ba lô lên vai và rời khỏi cửa hàng.

Vừa về đến cửa tứ hợp viện, cô đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong. Dường như là những người hàng xóm mà buổi sáng cô chưa gặp.

Tống Ngọc Lan mở cửa bước vào, thấy bà nội Tống và Dư Ái đang trò chuyện trong phòng khách.

“Thật ngại quá, toàn là hàng xóm với nhau mà lại tốn kém thế này. Ngọc Cảnh nhà tôi hơi chậm chạp, may có Nguyên Âm ở trường giúp đỡ nó.”

“Đây đều là đặc sản quê nhà, không tốn kém gì đâu ạ. Hơn nữa, con bé Nguyên Âm có tính khí khá cứng đầu, chơi với ai cũng khó hợp, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chịu được nó. Ngọc Cảnh này, cháu chịu khó nhường nhịn Nguyên Âm một chút nhé. Nếu nó làm gì không phải thì cháu cứ nói với dì, dì sẽ đánh nó!”

“Dì Trương, Nguyên Âm rất ngoan ạ, cháu thấy cậu ấy rất tốt.” Giọng nói non nớt của Tống Ngọc Cảnh vang lên.

Trương Nguyên Âm lập tức ngẩng cao đầu: “Mẹ nghe thấy chưa, Ngọc Cảnh nói con rất tốt! Mẹ không được chê con nữa nhé!”

Loading...