Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn tiếp tục trút xuống không ngừng, như thể không bao giờ có ý định dừng lại.

Sáng sớm, Tống Ngọc Lan chậm rãi mở mắt, phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng Khương Nam. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng thì thấy Khương Nam đang ngồi yên lặng bên bàn, tay cầm một chiếc cốc sứ, nhẹ nhàng khuấy đều cốc thuốc nóng bốc khói nghi ngút.

Thấy Tống Ngọc Lan thức dậy, Khương Nam nhanh chóng đứng lên, bước đến bên giường và đưa cốc thuốc cho cô: “Uống thêm một liều nữa nhé, có thể ngăn ngừa cảm đấy. Lúc nãy mình thấy cậu hơi khó thở.”

Tống Ngọc Lan khịt mũi, cảm nhận rõ một bên mũi bị nghẹt kín, hít thở cũng không thông. Cô cầm lấy cốc thuốc từ Khương Nam, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp và biết ơn: “Cảm ơn cậu.”

Uống thuốc xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa vẫn không ngớt, gió lạnh tạt vào từng cơn, nước mưa rơi rào rào lên mặt đất. Tống Ngọc Lan nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ hỏi: “Hôm nay có lớp lúc 8 giờ, không biết có bị hoãn không nhỉ?”

Vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị gõ vang, rồi giọng nói của Tô Ngôn vang lên từ bên ngoài: “Ngọc Lan.”

Tống Ngọc Lan đứng dậy đi ra mở cửa, thấy Tô Ngôn đang khoác một chiếc áo lông dày cộp, hai tay chà xát vào nhau để giữ ấm. Cô ấy thấy Tống Ngọc Lan chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng liền vội vàng đẩy cô ấy vào trong, đóng chặt cửa lại: “Sao cậu lại mặc phong phanh thế này? Bên ngoài lạnh dưới 0 độ rồi đấy.”

“Tớ vừa đi lấy tài liệu về, cố vấn nói nhiệt độ giảm mạnh quá, mưa cũng to, nên hôm nay được nghỉ học.” Tô Ngôn nói.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Cảm ơn cậu đã báo cho tớ biết.”

Tô Ngôn nhìn sang Khương Nam rồi nói tiếp: “Cố vấn của bọn cậu cũng nhờ tớ thông báo với mọi người rằng nếu mưa tạnh thì về nhà lấy thêm quần áo ấm nhé.”

Khương Nam mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn Tô Ngôn, bọn mình sẽ chú ý.”

Tô Ngôn nhìn lướt qua căn phòng một lượt, rồi nhắc nhở: “Thời tiết vào đông thay đổi thất thường, các cậu nhớ chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh. Sau này nhiệt độ sẽ còn xuống thấp hơn nữa đấy.”

Khi tiễn Tô Ngôn đi, Khương Nam lấy ra từ tủ một chiếc áo khoác đỏ dày đưa cho Tống Ngọc Lan: “Mặc vào cho ấm đi.”

Tống Ngọc Lan không từ chối, bởi cô không mang theo nhiều quần áo. Lúc đến trường vào chủ nhật, cô không ngờ thời tiết lại đột ngột chuyển lạnh như thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-201.html.]

Mặc áo khoác vào, Tống Ngọc Lan nhìn quanh xem tình trạng của mọi người trong phòng. Ôn Tình và Lý Vũ, đặc biệt là Lý Vũ bị cảm khá nặng. Dương Chiêu Đệ là người duy nhất chưa tỉnh dậy, nhưng may mắn cô ấy đã hạ sốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Tần Đa Nhạc thì có sức khỏe tốt, cô ấy và Khương Nam là hai người duy nhất trong phòng chưa có triệu chứng gì.

Vì trong phòng không có đồ ăn vặt nên cần phải đi ra ngoài mua bữa sáng. Tống Ngọc Lan và Khương Nam bàn bạc với nhau, quyết định cả hai người sẽ ra ngoài mua đồ ăn, còn Tần Đa Nhạc và Ôn Tình sẽ đi lấy nước nóng.

Mấy người mặc áo khoác và mang theo ô rồi rời khỏi ký túc xá. Trên đường đi có không ít người cũng như họ, nhưng hầu hết mọi người đều đang ho khan, rõ ràng là đã bị cảm.

Tống Ngọc Lan kéo chiếc khăn lụa đen che kín miệng mũi, khẽ rùng mình. Những ngón tay để lộ ra ngoài trong không khí lạnh buốt nhanh chóng tê cứng.

Trong căng tin, nhiều thầy cô đang phát nước gừng và thuốc cho sinh viên.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam mua xong bữa sáng rồi cũng xin thêm sáu phần trà gừng và thuốc để mang về.

Khi quay lại ký túc xá, Tần Đa Nhạc và Ôn Tình vẫn chưa về, chắc là có nhiều người xếp hàng chờ lấy nước nóng.

Tống Ngọc Lan đánh thức Dương Chiêu Đệ dậy. Bữa sáng là mì nước, vừa đủ no lại vừa có tác dụng làm ấm người, nhưng nếu không ăn ngay thì mì sẽ bị nở và mất ngon.

Dương Chiêu Đệ mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy mì, trà gừng và thuốc đặt trên bàn, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp. Cô ấy lí nhí nói: “Cảm ơn.”

Tống Ngọc Lan xua tay: “Cả phòng ở chung với nhau mà, cậu ốm thì mọi người chăm sóc nhau là đương nhiên thôi.”

Khương Nam cũng đánh thức Lý Vũ. Lý Vũ mặc chiếc áo lông dài của Khương Nam, cảm thán: “Đêm qua lạnh c.h.ế.t đi được. May mà có áo lông của cậu, nếu không chắc tớ không qua nổi rồi.”

“Đừng nói bậy, mau ăn đi.” Khương Nam cốc nhẹ vào trán Lý Vũ, cười nói.

Lý Vũ vui vẻ ngồi xuống trước bàn học, vuốt nhẹ chiếc áo lông đang mặc trên người: “Không đùa đâu, cái áo lông này thật sự là cái áo ấm nhất mà tớ từng mặc. Ngay cả áo lông mà mẹ tớ mang từ nước ngoài về cũng không giữ ấm tốt như thế này. Cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một cái, nghe bảo năm nay mùa đông sẽ rất lạnh!”

Khương Nam liếc nhìn Tống Ngọc Lan, thấy cô không có ý định né tránh, bèn chỉ tay về phía cô và nói: “Cái này là lúc trước tớ mua ở sạp hàng của Ngọc Lan bán đấy.”

Lý Vũ ngạc nhiên nhìn Tống Ngọc Lan: “Tớ không hề biết nhà cậu cũng kinh doanh đấy?”

Loading...