Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Huệ tức giận, cầm túi xách ném thẳng vào Lục Trạch Dân: “Mẹ sinh ra và nuôi dạy con, thế mà con lại biến thành cái loại người bội bạc này! Mẹ không đồng ý cho con lấy con gái nhà nông, cô ta chẳng có gì để trợ giúp cho con cả!”

Lông mày của Tống Ngọc Lan khẽ nhíu lại, cô đẩy Lục Trạch Dân sang một bên, ánh mắt sắc bén quét qua Chu Huệ, giọng nói đầy châm biếm: “Dì à, cơm dì ăn, quần áo dì mặc đều từ nông dân mà có. Nếu không có nông dân thì dì đã c.h.ế.t đói lâu rồi.”

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Còn chuyện tôi không xứng với con trai dì? Đúng là nực cười...”

Lời còn chưa dứt, tiếng ti vi vốn rất nhỏ bỗng nhiên vang lên rõ mồn một.

“Tống Ngọc Lan, em là thủ khoa tỉnh Hồ Nam, á khoa toàn quốc trong kỳ thi đại học. Chị có thể hỏi tại sao em lại chọn ngành toán của Đại học Thanh Hoa không?”

Chu Huệ không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn về phía màn hình ti vi. Đúng lúc đó, trên kênh giáo dục yêu thích của ông Lục đang chiếu chương trình phỏng vấn Tống Ngọc Lan.

Ông Lục ung dung đặt điều khiển xuống, tiếp tục uống trà một cách thản nhiên.

Ông Lục là ai chứ, ông đã sớm điều tra rõ ràng về cô gái này ngay khi nghe Lục Trạch Dân nhắc đến cô lúc sáng rồi.

Thật sự làm ông ấy vô cùng bội phục.

Cứ nghĩ Tống Ngọc Lan đến từ một vùng quê nhỏ, nhưng không ngờ cô lại đang theo học tại một trong những ngôi trường danh giá nhất là đại học Thanh Hoa, thậm chí còn sở hữu cửa hàng riêng ở cả Bằng Thành lẫn Bắc Kinh, dù những cửa hàng này chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu.

Điều đặc biệt là những thành tựu này hoàn toàn không có chút công sức nào của Lục Trạch Dân. Một cô gái có thể tự mình xoay xở và đạt được những thành quả ấy thì chắc chắn không phải là người đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-194.html.]

Lục Trạch Dân cần một người vợ không nhất thiết phải có gia thế giàu có, nhưng nhất định phải đủ thông minh. Lấy cha anh làm ví dụ, vì cưới phải một người vợ như Chu Huệ đã làm cho sự nghiệp bị cản trở suốt nhiều năm.

Chu Huệ luôn đổ lỗi cho gia đình nhà họ Lục đã khiến cho việc kinh doanh của bà ta không thể phát triển, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Gia đình nhà họ Lục chỉ muốn làm rõ rằng việc kinh doanh của Chu Huệ không liên quan đến họ mà thôi. Thực chất là bà ta không thông minh như mình tưởng, mà chỉ đơn giản là may mắn gặp thời ở Quảng Đông, một nơi mà ngay cả một con lợn cũng có thể làm ăn thành công nhờ vào cơ hội kinh tế khi đó.

Ngay từ lúc Tống Ngọc Lan bước vào cửa thì ông Lục đã quan sát kỹ lưỡng. Ông phát hiện ra rằng cô gái này biết giữ chừng mực và có cách xử lý tình huống tinh tế. Ví dụ như khi bà Lục tháo chiếc vòng ngọc từ tay mình để tặng, Tống Ngọc Lan không từ chối thẳng thừng mà chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc vòng xuống ghế sofa, dùng cách từ chối khéo léo và lịch sự.

Hình ảnh Tống Ngọc Lan trên tivi và ngoài đời thực giống nhau đến mức không thể phủ nhận. Dù Chu Huệ có muốn tự lừa dối mình rằng chỉ là trùng tên thì cũng không thể nói nổi nữa. Thậm chí, việc ông Lục bật tivi ngay lúc đó chính là một cách “tát vào mặt” bà ta một cách thẳng thừng.

Chu Huệ tìm cách soi mói ngoại hình, nhưng Tống Ngọc Lan xinh đẹp như một ngôi sao, không thể bắt bẻ. Bà ta chuyển sang gia thế?

Nhưng một thủ khoa một tỉnh, á khoa toàn quốc, sinh viên của trường danh giá như đại học Thanh Hoa thì còn gì để bắt bẻ nữa? Con trai bà ta là con trai của chủ tịch nước à mà chê bai?

Còn so với Đoạn Giai Giai? Dù gia thế của Tống Ngọc Lan có thể chưa bằng, nhưng nếu xét về năng lực và khả năng tự lập thì người có bằng trung cấp, chỉ dựa vào quan hệ gia đình mới vào được một vị trí nhàn hạ như Đoạn Giai Giai chẳng thể nào so sánh được.

Tiếng tivi ngừng phát, ông Lục quay sang Tống Ngọc Lan và nhẹ nhàng xin lỗi: “Ngọc Lan, ngồi xuống đi, để cháu phải chứng kiến cảnh không hay rồi. Chuyện trong gia đình nhà họ Lục thì ông già này vẫn có thể làm chủ. Người khác muốn nhúng tay vào thì phải đợi đến khi ông c.h.ế.t đã. Cháu cứ thoải mái mà hẹn hò với Lục Trạch Dân.”

Lời nói của ông Lục nặng nề, nếu Chu Huệ tiếp tục đôi co thì chẳng khác nào ám chỉ rằng bà ta đang mong ông c.h.ế.t sớm. Bà Lục liền đứng dậy kéo Tống Ngọc Lan đang đứng sau lưng Lục Trạch Dân, vẻ mặt đầy áy náy. Bà ấy đeo lại chiếc vòng ngọc vào cổ tay mảnh mai của Tống Ngọc Lan: “Cháu ngoan, thật sự làm cháu phải chịu thiệt rồi.”

Tống Ngọc Lan bình thản ngồi xuống ghế, nét mặt không hề tỏ ra khó chịu, trái lại càng làm nổi bật lên vẻ điềm tĩnh, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn của Chu Huệ.

Lục Trạch Dân đứng chắn trước mặt Chu Huệ, tay nắm chặt đến mức các khớp kêu lên lách cách. Dĩ nhiên là anh sẽ không bao giờ đánh mẹ mình, nhưng nếu mẹ anh còn nói thêm một câu nữa thì anh cũng không ngại bế bà ra khỏi nhà.

Loading...