Ban đầu, cô định thuê người dọn vệ sinh, nhưng bà nội Tống nhất quyết không đồng ý, thế là Tống Ngọc Lan và Khương Nam liền đi ra chợ gần đó để mua dụng cụ lau dọn để dọn dẹp phòng khách và phòng bếp cùng bà nội Tống.
Cuối cùng, khi cả ba đều mệt rã rời, Tống Ngọc Lan vẫn quyết định gọi dịch vụ vệ sinh chuyên nghiệp.
Sáu người dọn dẹp chỉ trong hai giờ đã làm sạch từ trong ra ngoài, thậm chí đường viền chân tường cũng sáng bóng. Tốn 120 đồng mà mọi thứ được sạch sẽ tinh tươm, bà nội Tống xoa lưng đau nhức của mình cảm thán: “Đúng là tiền thật sự rất quan trọng!”
Tống Ngọc Lan vừa bóp vai cho bà nội vừa cười: “Bà ơi, chúng ta kiếm tiền chẳng phải là để sống thoải mái hơn sao? Nếu kiếm được tiền mà vẫn khổ thì kiếm tiền để làm gì nữa chứ?”
Khương Nam nằm dài trên chiếc ghế sofa mềm mại, thở dài sung sướng: “Về nhà tớ cũng phải mua cái ghế mềm thế này, ông nội tớ thích ghế gỗ cứng, ngồi chẳng êm chút nào, còn không thoải mái bằng đứng.”
Tống Ngọc Lan đứng dậy lấy ba lô: “Hai người cứ nghỉ ngơi đi, chắc Ngọc Cảnh tan học rồi. Để cháu đi đón em ấy rồi tiện mua đồ ăn về, hôm nay chúng ta không cần nấu cơm nữa.”
“Nhớ mua cho bà hai gói hạt giống cải nhé, ở sân sau còn hai mảnh đất trống, bây giờ gieo hạt là vừa để kịp ăn rau tươi vào mùa đông.” Bà nội Tống gọi với theo khi Tống Ngọc Lan vừa bước ra cửa.
Cô khẽ vẫy tay, dáng người khuất dần sau cánh cửa đỏ.
....
Vì Tống Ngọc Lan yêu cầu Thẩm Lượng sử dụng vật liệu tốt nhất để trang hoàng, các phòng ngủ lại được trang hoàng đầu tiên, để thông gió suốt hơn hai mươi ngày nên lúc này hoàn toàn có thể dọn vào ở rồi.
Bà nội Tống định cho Tống Ngọc Cảnh ở cùng phòng với bà như trước. Nhưng Tống Ngọc Lan kiên quyết phản đối, không chỉ vì Tống Ngọc Cảnh đã gần 12 tuổi, sắp bước vào tuổi dậy thì, mà còn bởi vì ngôi nhà tứ hợp viện có tới 5 phòng. Dù có để lại một phòng khách cho Khương Nam tiện qua chơi thì cũng vẫn dư thừa phòng.
Tống Ngọc Cảnh có được phòng riêng của mình, bàn học và tủ quần áo riêng. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả người giàu nhất lớp mình là Lục Sương Sương!
Khương Nam cũng vui vẻ đi xem phòng ngủ Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng cho mình. Cảm giác được quan tâm thật sự rất hạnh phúc!
Ngày 1 tháng 10 năm 1981, trong tứ hợp viện, máy ghi âm phát những bài hát cách mạng rộn ràng, vang vọng khắp khu vườn phía sau.
Bà nội Tống đang ngồi dưới cây quế, tận hưởng làn gió mát, trước mặt bà là một bao hạt giống và cái cuốc, hai mảnh đất trống đã được xới xong.
Tống Ngọc Lan vươn vai lười biếng, vừa chợp mắt một lát đã tỉnh dậy. Khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn của bà nội Tống dưới gốc cây quế làm cô cảm thấy có chút chạnh lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-176.html.]
Tống Ngọc Lan nghĩ rằng đã đến lúc phải mua một cái tivi cho bà rồi.
Đang suy nghĩ miên man thì cô bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ cổng chính.
Tống Ngọc Lan cau mày. Ở Bắc Kinh này cô không quen biết quá nhiều người, ai lại đến vào sáng sớm thế này?
Cô vừa xoa mái tóc rối bù của mình, vừa từ từ bước qua phòng khách để ra sân trước.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên đều đặn, nhịp nhàng.
Tống Ngọc Lan mở then cài, trước mặt cô là giám đốc Uông và Thẩm Lượng.
Trên tay giám đốc Uông xách hai túi trái cây đầy ắp, cười tươi: “Ôi, Tống tiểu thư, nghe nói cô đã kết thúc huấn luyện quân sự rồi phải không? Thẩm Lượng nói với tôi nên tôi tranh thủ đến thăm cô đây! Tiện thể nói với cô về cửa hàng mà cô nhờ tôi tìm kia đã có tin tức rồi.”
Nói rồi, ông đưa túi trái cây cho Tống Ngọc Lan, bảo đây là quà ông mang tới để cô nếm thử mới mẻ.
Tống Ngọc Lan mỉm cười cảm ơn rồi mời hai người vào trong nhà ngồi.
Thật ra cô cũng định trưa nay sẽ đi gặp giám đốc Uông để hỏi chuyện, không ngờ ông ấy còn sốt ruột hơn cả cô.
Giám đốc Uông đúng là sốt ruột thật. Đã một tháng rồi ông không liên lạc được với Tống Ngọc Lan. Ông đã tìm được hai cửa hàng có vị trí rất tốt, chỉ cách ngân hàng có hơn 100 mét. Dù sau này Tống Ngọc Lan làm ăn gì thì chẳng phải tiền lời cũng sẽ gửi vào chi nhánh ngân hàng của ông sao?
Việc Tống Ngọc Lan có thể không kiếm được tiền thì ông chưa từng nghĩ tới. Những người có vốn không như người nghèo, làm ăn không cần phải liều lĩnh. Người giàu mở tiệm, nếu không lời thì sẽ chuyển sang cái khác, cơ hội kiếm tiền sẽ luôn có.
Rõ ràng, trong mắt giám đốc Uông lúc này thì Tống Ngọc Lan chính là người có nhiều vốn.
Tháng trước, nhờ có Tống Ngọc Lan, không những ông được khen thưởng mà cấp trên còn thưởng thêm 100 đồng cho ông vì bán được căn tứ hợp viện này.
Số tiền 100 đồng đó bằng một phần ba lương tháng của ông. Nghĩ đến tiền thưởng cuối năm đầy hứa hẹn, giám đốc Uông càng hăng hái làm việc hơn.
Tống Ngọc Lan dụi dụi mắt rồi bảo hai người chờ một lát để cô đi rửa mặt, sau đó sẽ cùng giám đốc Uông đi xem cửa hàng.
Khương Nam đến kỳ, cả người đều mệt mỏi nên Tống Ngọc Lan bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, rồi dẫn Tống Ngọc Cảnh đi cùng.