Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút, quyết định không cởi áo lót ra, mặc luôn chiếc áo T-shirt rằn ri rộng thùng thình. Sau đó cô nhét phần áo thừa vào quần, mang giày, đeo thắt lưng và đội mũ, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Tô Ngôn cũng vừa rời khỏi ký túc xá, hai người chạy song song bên nhau, để lại những cái nhìn đầy ngưỡng mộ từ các cô gái khác trong phòng.
Những nữ sinh còn lại trong ký túc xá lập tức tăng tốc thay đồ.
Lớp sinh viên khóa 81 đã tập trung đông đủ.
Các huấn luyện viên lần lượt kiểm tra tác phong, trang phục của từng người.
“Không được đeo phụ kiện tóc, tháo xuống ngay!”
“Các em nghe rõ đây, quân đội không phải trường học, tất cả tác phong, trang phục phải tuân thủ theo quy định. Hôm nay là ngày đầu tiên, các em chưa biết thì tạm tha, nhưng giờ tôi thông báo rõ là nữ sinh không được đeo phụ kiện, không được trang điểm, không được để tóc xõa. Nam sinh thì tóc không được chạm tai...”
Buổi huấn luyện quân sự đầu tiên là lời nhắc nhở rõ ràng rằng việc rèn luyện thể chất quan trọng không kém gì tri thức. Thậm chí, có sức khỏe tốt còn quan trọng hơn, bởi nếu không có sức khỏe thì mọi thứ khác sẽ trở nên vô nghĩa!
“Hy vọng qua kỳ huấn luyện quân sự này các em sẽ rèn luyện được ý chí kiên cường, tinh thần đoàn kết và nâng cao sức mạnh tập thể!”
Không ít sinh viên bị những lời nói đầy sức mạnh của huấn luyện viên Hồ Ba làm cho tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hồ Ba giơ tay lên: “Nghiêm! Ngón giữa bàn tay chạm vào đường may quần, đứng thẳng, n.g.ự.c ưỡn cao! Giờ chúng ta sẽ lắng nghe tổng huấn luyện viên phổ biến các nội dung quan trọng của kỳ huấn luyện.”
Các huấn luyện viên của các lớp khác cũng bắt đầu hướng dẫn sinh viên đứng tư thế nghiêm.
Trên sân vận động rộng lớn, hơn sáu trăm sinh viên lặng lẽ đứng yên. Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Tống Ngọc Lan nhìn thấy người mà huấn luyện viên gọi là tổng huấn luyện viên.
Ồ... Chẳng lẽ vì mình đứng quá xa mà hoa mắt? Nếu không sao người bạn trai đáng lẽ ra đang ở Bạch Sa lại có thể xuất hiện ở đây, thậm chí còn trở thành tổng huấn luyện viên của kỳ huấn luyện quân sự của đại học Thanh Hoa?
Sự xuất hiện của tổng huấn luyện viên gây ra không ít xôn xao trong hàng ngũ sinh viên. Chưa chính thức bắt đầu huấn luyện, nhưng ai cũng phải trầm trồ trước vẻ điển trai, phong độ của anh.
“Wow~ Tổng huấn luyện viên này trông đẹp trai thật đấy! Lại còn trẻ nữa chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-170.html.]
“Im lặng!” Dù không cầm micro, nhưng giọng nói uy nghiêm của tổng huấn luyện viên vẫn vang rền và rõ ràng đến từng tai sinh viên.
Sân vận động lập tức trở lại trạng thái im lặng.
“Xin chào các bạn, tôi là Lục Trạch Dân, tổng huấn luyện viên của kỳ huấn luyện quân sự đại học Thanh Hoa lần này. Tôi và toàn thể đội ngũ huấn luyện viên sẽ dẫn dắt các bạn trong suốt một tháng huấn luyện.”
“Trong nhiều năm qua, đại học Thanh Hoa luôn thực hiện đầy đủ phương châm giáo dục của Đảng, chú trọng giáo dục toàn diện về đức, trí, thể, mỹ cho sinh viên. Nhân đây, thay mặt đội quân chiến đấu dã chiến Bắc Kinh, tôi xin gửi lời chúc mừng đến những thành tích xuất sắc mà đại học Thanh Hoa đã đạt được! … Khi mặc lên bộ quân phục màu xanh này, các bạn đã gắn liền lý tưởng cuộc đời mình với vận mệnh của tổ quốc, vì chúng ta đang gánh vác một sứ mệnh lịch sử thiêng liêng là bảo vệ tổ quốc và xây dựng một Trung Quốc vĩ đại!... Hãy coi kỳ huấn luyện này là một thử thách thực sự, các bạn cần phải tuân lệnh và chấp hành kỷ luật quân đội một cách nghiêm túc!”
Lục Trạch Dân có khí thế quá mạnh mẽ, đến mức Tống Ngọc Lan cũng phải run lên vì ngạc nhiên. Nhưng những lời nói của anh lại khơi dậy ngọn lửa quyết tâm trong lòng cô.
Không chỉ cô mà toàn bộ sinh viên Thanh Hoa đều tỏ ra quyết tâm và đầy nhiệt huyết. Họ là những người xuất sắc nhất, đã vượt qua hàng ngàn thí sinh khác trong kỳ thi tuyển sinh khắc nghiệt. Trên gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ sẵn sàng cống hiến cho đất nước.
Mặc dù họ mạnh về trí tuệ, nhưng tinh thần “không chịu thua” của sinh viên Thanh Hoa không hề kém cạnh.
Nhìn một loạt nam nữ sinh gầy gò, ai nấy đều cắn răng đứng dưới cái nắng gay gắt, hưởng ứng những lời của Lục Trạch Dân. Tinh thần quyết tâm lan tỏa khắp sân trường.
Lục Trạch Dân rất hài lòng với biểu hiện của sinh viên Thanh Hoa.
“Vào được đại học Thanh Hoa, các bạn đã là những sinh viên xuất sắc nhất. Vậy liệu các bạn có thể học hỏi sự khiêm tốn, hô vang từng khẩu hiệu và thực hiện đúng từng động tác trong quá trình huấn luyện không? Hãy cho tôi câu trả lời!”
Phương pháp khích lệ của Lục Trạch Dân chính là liều thuốc kích thích tuyệt vời cho thế hệ sinh viên đại học năm 1981. Dù biết thể lực có hạn, nhưng không ai chịu thua vào lúc này.
“Có thể!”
“Chúng tôi sẽ làm được, thưa huấn luyện viên, hãy chờ xem!”
Tiếng đáp đồng thanh vang vọng khắp sân vận động.
Lục Trạch Dân giữ vẻ nghiêm nghị, chỉ thị các huấn luyện viên đưa sinh viên về vị trí để bắt đầu buổi huấn luyện sáng.
Lúc này đã là 10 giờ sáng, mặt trời như đang treo ngay đỉnh đầu. Biết rằng sinh viên chưa ăn uống gì và hôm nay là ngày đầu nên các huấn luyện viên không muốn gây quá nhiều áp lực ngay lập tức.