“Bài phát biểu của em rất tốt. Em có áo sơ mi trắng và váy đen không? Ngày mai lên sân khấu cần mặc.” Tống Nhu đã có thể tưởng tượng ra Tống Ngọc Lan sẽ tỏa sáng như thế nào trên sân khấu ngày mai.
Tống Ngọc Lan lắc đầu, vì chuẩn bị cho kỳ quân sự nên cô chỉ mang theo vài bộ đồ thể thao dễ giặt.
“Ở chỗ cô có, tan học em qua lấy nhé.”
Tống Ngọc Lan giải thích với Dương Chiêu Đệ và rời khỏi lớp đi theo Tống Nhu đến khu nhà giáo viên.
Tống Nhu còn cẩn thận dặn dò Tống Ngọc Lan sáng mai phải buộc tóc cao, để thể hiện sự tươi trẻ.
Khi Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá thì mọi người đã tắm rửa xong xuôi. Khương Nam thấy cô cầm một bộ đồ liền hỏi: “Cậu cầm đồ gì thế?”
Tống Ngọc Lan ném bộ đồ lên giường, cầm bản thảo trong tay giơ lên: “Đồ để mai phát biểu.”
Ánh mắt của Tần Đa Nhạc lập tức trở lên lấp lánh, chạy đến trước mặt hai người, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Ngọc Lan, cậu là người đại diện cho tân sinh viên phát biểu à!”
Chưa đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì Lý Vũ và Ôn Tình cũng đã hào hứng lao tới.
“Ngọc Lan, cả khoa lịch sử đều biết về cậu rồi, cậu thật tuyệt vời! Không chỉ xinh đẹp mà còn đạt hạng nhì toàn quốc trong kỳ thi đại học, chỉ thua thủ khoa có một điểm!”
Tần Đa Nhạc cười hì hì tiếp lời: “Ở chung ký túc xá với cậu đúng là món hời lớn!”
Tống Ngọc Lan có chút ngượng ngùng cười: “Mọi người quá khen rồi, mình chỉ là may mắn thôi.”
Lúc này, từ giường trên, Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên lên tiếng: “Tống Ngọc Lan, ban nãy giáo viên ký túc có đến nói rằng mỗi phòng cần chọn một trưởng phòng, hay cậu đảm nhận vị trí đó đi?”
“Đúng đấy, đúng đấy, nếu Dương Chiêu Đệ không nhắc thì bọn tớ cũng quên mất.” Tần Đa Nhạc nhìn Tống Ngọc Lan: “Cậu làm trưởng phòng là hợp nhất.”
Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải mình không muốn, nhưng mình quên nói rằng mình có lẽ sẽ không ở ký túc xá thường xuyên.”
“Không ở ký túc xá ư?” Dương Chiêu Đệ cau mày. Cô ấy vốn muốn nhân cơ hội này để thử cạnh tranh với Tống Ngọc Lan, vì Dương Chiêu Đệ là người đứng đầu tỉnh Hắc Long Giang, hạng 4 toàn quốc. Ban đầu, cô ấy nghĩ mình chắc chắn là nữ sinh giỏi nhất trong số top 4, nhưng không ngờ lại xuất hiện Tống Ngọc Lan, chưa kể còn có thêm Tô Ngôn, khiến cô ấy cảm thấy rất áp lực.
Khi giáo viên nói cần bầu trưởng phòng, trong đầu Dương Chiêu Đệ thoáng nghĩ nếu Tống Ngọc Lan nhận chức thì có thể sẽ bị những công việc này làm chậm bước tiến, từ đó sẽ tạo ra cơ hội cho cô ấy vượt qua Tống Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-164.html.]
“Ừ, nhà mình còn có bà nội và em trai, bố mẹ mình thì ở Bằng Thành, mình không yên tâm để bà nội ở nhà một mình với em trai.” Tống Ngọc Lan thẳng thắn nói, không bận tâm đến vẻ mặt rõ ràng không quá thân thiện của Dương Chiêu Đệ.
Ngay lập tức, ngoài Dương Chiêu Đệ ra thì mọi người đều tập trung quanh Tống Ngọc Lan, rôm rả bàn tán về bài phát biểu ngày mai, tạo nên bầu không khí rất náo nhiệt.
Niềm vui trong phòng kéo dài cho đến tận 12 giờ đêm.
Sau khi tắt đèn, mặc dù Dương Chiêu Đệ không tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng cũng bật đèn pin và trùm chăn đọc sách. Thấy vậy, cả phòng mới dám tiếp tục buôn chuyện. Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa kiểm tra phòng ngủ thì sự náo nhiệt của phòng 402 mới tắt ngấm.
Trong lúc trò chuyện, ngoài việc Tống Ngọc Lan được chọn làm đại diện tân sinh viên thì cả phòng cũng đã bầu ra trưởng phòng mới. Tần Đa Nhạc với tính cách vui vẻ và có trách nhiệm đã được bầu chọn với số phiếu tuyệt đối.
Các thành viên trong phòng có Dương Chiêu Đệ và Khương Nam đều 20 tuổi, Tống Ngọc Lan cùng Lý Vũ và Ôn Tình đều 19, còn trưởng phòng Tần Đa Nhạc lại nhỏ nhất, vừa tròn 18 tuổi.
Trong đó Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều là người Bắc Kinh, nhưng sống ở các khu khác nhau.
Ngày thứ hai sau khi nhập học, Tống Ngọc Lan vẫn chưa quen với chiếc giường lạ, 6 giờ 30 sáng cô đã thức dậy. Khi cô định trở mình để ngủ thêm chút nữa thì bỗng nghe thấy tiếng lật sách ngoài ban công.
Cô mở mắt ra nhìn quanh phòng, thấy ngoài cô và Khương Nam thì tất cả mọi người đều đã dậy. Ngay cả Tần Đa Nhạc nhỏ tuổi nhất cũng đang đeo tai nghe, trên bàn có một chiếc máy ghi âm đang phát, miệng cô ấy đang lẩm nhẩm từ tiếng Anh.
Lý Vũ và Ôn Tình đang kéo ghế ngồi ngoài ban công đọc sách, còn Dương Chiêu Đệ thì đã không còn trong phòng.
Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thán: “Thảo nào các cậu có thể đỗ vào Thanh Hoa. Mới ngày đầu tiên thôi mà, có cần chăm chỉ thế không?”
Khương Nam nhô đầu ra, đối diện với Tống Ngọc Lan một lúc, rồi cả hai cùng dậy luôn.
Tần Đa Nhạc nhỏ giọng hỏi: “Có phải tớ làm các cậu thức giấc không?”
“Đến giờ sinh học rồi.” Tống Ngọc Lan xua tay, nhảy xuống giường, chỉ vào đồng hồ nói.
Hai người cầm chậu định đi rửa mặt thật nhẹ nhàng, nhưng khi ra đến hành lang thì thấy đầy các bạn học đang ngồi đọc sách.
Dù đèn trong ký túc chưa bật, nhưng trời đã hửng sáng, nhiều sinh viên đã tranh thủ ánh sáng ngoài trời để học bài.
Mới 6 giờ 30 mà đã thế này, sinh viên trường Thanh Hoa thật sự quá chăm chỉ!