Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng đã có hai người nữa đến, và cũng là do Trương Kha đưa đến.

Trương Kha thấy hai người trở lại liền chào hỏi: “Hai em ăn cơm chưa?”

Khương Nam vội vàng gật đầu: “Ăn rồi, bọn em còn đi dạo quanh trường nữa, trường rộng lắm!”

“Phụt~” Một cô gái đứng sau Trương Kha buộc hai b.í.m tóc dài, không nhịn được bật cười. Thấy mọi người đều nhìn mình, mặt cô gái đó đỏ bừng, ngại ngùng nói với Khương Nam: “Xin lỗi nhé, mình không cố ý cười cậu đâu. Mình chỉ thấy cậu dễ thương quá, mà bạn đi cùng cậu cũng xinh đẹp nữa. Nghĩ đến việc sắp được làm bạn cùng phòng với các cậu nên mình cảm thấy vui quá.”

Trương Kha cười gõ nhẹ lên đầu cô gái, ngượng ngùng giải thích: “Đây là em họ của chị, Tần Đa Nhạc. Bình thường tính cách con bé rất sôi nổi. Lúc trưa chị thấy tên em ấy cùng phòng với hai em nên đã về nhà gọi em ấy đến nhập học luôn.”

Khương Nam không để bụng, còn hỏi thăm Tần Đa Nhạc: “Cậu học ngành lịch sử à?”

Tần Đa Nhạc cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên má càng làm khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy thêm phần đáng yêu: “Ừ, ba mình là giảng viên ngành lịch sử. Mình lớn lên trong môi trường đó nên cũng thích lịch sử từ nhỏ.”

Tần Đa Nhạc chỉ tay về phía cô gái tóc ngắn, đeo cặp kính dày đang im lặng ngồi đọc sách trên giường tầng trên: “Còn đây là bạn thân của mình, Dương Chiêu Đệ, học ngành toán. Cậu ấy là học bá đó!”

Tống Ngọc Lan để ý tới cô gái ấy từ lúc mới vào phòng. Trong lúc mọi người nói chuyện thì cô ấy chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách. Đến khi Tần Đa Nhạc giới thiệu thì Dương Chiêu Đệ mới lễ phép ngẩng đầu nhìn mọi người và khẽ gật đầu chào: “Chào các cậu, mình là Dương Chiêu Đệ.”

Dưới cặp kính dày, ánh mắt cô ấy lướt nhanh qua mọi người, coi như chào hỏi qua loa.

Trương Kha dặn dò em họ vài câu, nhờ Khương Nam và Tống Ngọc Lan chăm sóc giúp rồi nhanh chóng đi tiếp đón những sinh viên mới khác.

Không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Tần Đa Nhạc nhanh chóng tiến tới ngồi cạnh Tống Ngọc Lan, tò mò hỏi: “Vừa nãy mình nghe chị mình gọi cậu là Tống Ngọc Lan. Cậu học ngành nào thế? Trong phòng chúng ta chỉ có hai ngành là lịch sử và toán học. Cậu cũng học lịch sử à?”

Trong tiềm thức của Tần Đa Nhạc, một học bá thực thụ phải giống như Dương Chiêu Đệ, trông rất học giỏi nhưng không xinh đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-161.html.]

Tống Ngọc Lan lại quá đẹp. Hơn nữa, ngành toán và lịch sử có sự chênh lệch điểm đầu vào khá lớn, đến 20 điểm.

Khi Tống Ngọc Lan còn chưa kịp trả lời thì Dương Chiêu Đệ, người từ nãy đến giờ vẫn chú tâm vào quyển sách bỗng ngẩng đầu lên, đột ngột hỏi chen vào: “Cậu là Tống Ngọc Lan à?”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai, rồi gật đầu nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút thắc mắc: “Ừ, tớ tên là Tống Ngọc Lan.”

Tần Đa Nhạc như vừa nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, che miệng lại và quay sang Dương Chiêu Đệ hỏi: “Chiêu Đệ, cậu nói…?” Cô ấy còn chưa nói hết câu đã quay đầu nhìn kỹ khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Tống Ngọc Lan, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.

Kích động nói lớn: “Cậu là Tống Ngọc Lan! Chính là Tống Ngọc Lan đạt hạng hai toàn quốc trong kỳ thi đại học!”

Tống Ngọc Lan còn tưởng tên của mình có vấn đề gì, vừa rồi trong vài giây cô đã nghĩ liệu hai người này có phải cũng xuyên vào truyện giống cô hay không, sao lại phản ứng dữ dội với cái tên của mình đến thế, nhưng hóa ra...

Khương Nam hãnh diện giơ tay lên: “Đúng vậy, cô ấy chính là người đứng đầu toàn tỉnh Hồ Nam, và đứng nhì toàn quốc, chỉ kém một điểm so với người đứng đầu thôi!”

Dương Chiêu Đệ đẩy nhẹ gọng kính dày, trong mắt ánh lên một chút ngưỡng mộ. Cô ấy chủ động nhảy xuống giường tiến tới và đưa tay ra: “Chào cậu, thật vui khi được làm bạn cùng phòng với cậu. Sau này mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, liếc nhìn Khương Nam rồi lại quay sang Tần Đa Nhạc, bắt tay với Dương Chiêu Đệ: “Được ở chung một phòng đúng là duyên phận. Hy vọng chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau trong tương lai.”

Khương Nam và Tần Đa Nhạc liên tục gật đầu, trong lòng tràn đầy kỳ vọng về quãng thời gian học đại học sắp tới.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân ồn ào, Trương Kha dẫn theo hai nữ sinh khác bước vào phòng. “Đây là hai thành viên cuối cùng của phòng các em, Lý Vũ và Ôn Tình” Trương Kha giới thiệu.

Hai cô gái mỉm cười chào mọi người, tự giới thiệu mình đến từ tỉnh Hắc Long Giang, đều học ngành lịch sử. Như vậy, trong cả phòng chỉ có Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ học ngành toán học.

Cả phòng vừa sắp xếp đồ đạc vừa trò chuyện về quê hương và sở thích của nhau, bầu không khí dần trở nên sôi động hơn.

Đến giờ tự học buổi tối, vì mỗi ngành học ở các tòa nhà khác nhau, nên Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ đi chung.

Loading...