Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:11
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh đã hiểu rõ rằng Tống Ngọc Lan là kiểu người mà nếu anh tỏ tình quá thẳng thắn từ đầu thì sẽ dễ dàng khiến cô sợ hãi bỏ chạy, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.

Bạn bè?

Tống Ngọc Lan nghẹn lại, những lời từ chối đã chuẩn bị kỹ càng bỗng dưng mắc kẹt trong cổ họng.

Anh ấy chỉ muốn làm bạn chứ đâu có bắt cô làm bạn gái đâu cơ chứ.

Cô nhìn thoáng qua những huân chương và sổ đỏ, hỏi một cách thắc mắc: “Muốn làm bạn thì sao lại mang những thứ này ra?”

Lục Trạch Dân vừa thu gọn từng cuốn sổ vào ba lô vừa thì thầm: “Đây là nửa đời trước của anh. Còn nửa đời sau......”

“Hả?” Cô không nghe rõ điều anh vừa lẩm bẩm.

“Không có gì, chỉ là muốn khoe khoang chút thôi.” Lục Trạch Dân cẩn thận cất đồ đạc vào ba lô quân đội màu xanh lá cây, sau đó để nó về chỗ cũ.

Tống Ngọc Lan cảm thấy như mình đang tự làm khổ mình, trong lòng nặng trĩu nhưng không thể nào thốt nên lời.

Ngồi một lúc, cô viện cớ phải về học bài rồi rời khỏi nhà khách.

Lục Trạch Dân kiên quyết tiễn cô xuống dưới lầu, còn không quên nở nụ cười tươi rói với bà nội Tống: “Bà ơi, cháu ở ngay sát đây, mai cháu có thể lại sang ăn cơm được không?”

“Bà không quyết được chuyện này, phải hỏi Đào Tử, đây không phải nhà do bà thuê mà.” Bà nội Tống vừa nói xong thì Đào Tử từ trong nhà ló đầu ra, trả lời thay,

“Được chứ! Nhưng mà không có cơm miễn phí đâu nha~”

“Yên tâm! Tôi sẽ không ăn không đâu.” Lục Trạch Dân nhìn sang Tống Ngọc Lan với ánh mắt rạng rỡ: “Ngọc Lan, chúng ta là bạn bè, anh có thể gọi em như vậy đúng không?”

Tống Ngọc Lan khẽ giật giật khóe miệng: “Chẳng phải anh vừa mới gọi rồi sao?”

“Ngọc Lan, ngủ ngon nhé, chúc em mơ thấy giấc mơ đẹp!” Lục Trạch Dân vẫy tay chào bà nội Tống ở tầng hai, rồi quay sang vẫy tay chào Tống Ngọc Lan: “Mai gặp lại!”

Anh xoay người đi về nhà khách, bước chân nhẹ nhàng đầy vui vẻ.

Tống Ngọc Lan hít một hơi sâu, tự nhủ mình chỉ đang kết bạn với một người đẹp trai thôi nên không cần quá nhạy cảm. Ba ngày liên tiếp, Lục Trạch Dân đều đến gõ cửa nhà đúng tám giờ sáng.

Anh mang theo đủ loại rau củ và thịt tươi mua ở chợ.

“Cháu không biết mọi người thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít?”

“Mua một ít?” Bà nội Tống nhìn đống đồ ăn đủ cho bốn người ăn cả tuần, không khỏi xót xa, vỗ nhẹ Lục Trạch Dân: “Lần sau đừng mua nhiều như thế nữa, lãng phí.”

Dù bà nội Tống có nói thế nào thì Lục Trạch Dân cũng đều vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng hôm sau lại xách thêm một đống rau củ và trái cây đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-115.html.]

Đến ngày thứ ba, bà nội Tống cũng thôi không lên tiếng nhắc nhở nữa.

Bà chỉ ra lệnh rằng: “Mấy thứ này không để lâu được, hôm nay nhất định phải ăn hết, không được lãng phí!”

Tống Ngọc Lan và Đào Tử nhìn nhau, trên bàn đầy ắp năm món thịt và ba món rau.

Lục Trạch Dân thì ăn rất ngon lành, liên tục khen tay nghề của bà nội Tống, còn nói muốn ăn cả đời.

Tống Ngọc Lan đảo mắt, cảm thấy mình vừa có thêm một hiểu biết mới về anh.

Đúng là mặt dày!

Nhưng bà nội Tống lại vui vẻ, Lục Trạch Dân cũng thích nên cô chẳng có lý do gì để phàn nàn cả.

Bỗng Đào Tử lên tiếng: “Trưa nay chị gái bán báo nói là có người gọi điện tìm em, chị đoán là Tiểu Hắc.”

Tống Ngọc Lan nghĩ Tiểu Hắc chắc đã giúp cô thu gom đủ số lượng tất rồi, tính ra cũng đã mười ngày, mỗi ngày một ngàn đôi thì giờ đã có khoảng mười ngàn đôi.

Chắc Tiểu Hắc muốn hỏi xem cô có muốn tiếp tục thu hàng không.

Cô quay sang nhìn Lục Trạch Dân: “Anh còn được nghỉ bao lâu nữa?”

“Nửa tháng.” Lục Trạch Dân giơ tay trái lên, hiện giờ anh đã có thể nhấc được những vật nhẹ, chứng tỏ vết thương đang hồi phục rất tốt.

“Vậy với tư cách là bạn, anh có thể đi cùng chúng tôi một chuyến đến Bằng Thành không?”

Dù biết rằng những kẻ tội phạm đã bị bắt, nhưng Tống Ngọc Lan và Đào Tử vẫn còn chút lo lắng. Đưa theo Lục Trạch Dân đi cùng là một lựa chọn sáng suốt.

Dù gì anh ấy cũng đang rảnh, mà cùng lắm thì cô trả anh tiền là được.

“Đi cùng chúng tôi, tôi trả anh một trăm đồng coi như phí bảo vệ.” Tống Ngọc Lan nói tiếp.

Lục Trạch Dân nhướng mày, đôi mắt sáng lên gật đầu: “Được thôi.”

Đào Tử nghe thấy Lục Trạch Dân đồng ý liền nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đi Bằng Thành cần phải có giấy phép ra vào đấy.”

Cô có giấy phép nhưng chỉ có thể đưa Tống Ngọc Lan đi, còn Lục Trạch Dân thì không có, sao mà vào được Bằng Thành.

“Đã trả tiền thì chuyện giấy phép ra vào cứ để tôi lo.” Lục Trạch Dân bình thản đáp, gắp một miếng thịt kho mà Tống Ngọc Lan rất thích ăn bỏ vào bát cô.

Hành động tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

Đào Tử nhướng mày về phía Tống Ngọc Lan, bị cô đáp lại bằng cái lườm rồi cúi đầu nín cười ăn cơm.

Loading...