Bà nội Tống khẽ vuốt mái tóc bạc lòa xòa bên tai rồi nói tiếp: “Hồi trẻ bà với ông của Ngọc Lan đến với nhau là tự do yêu đương đấy! Chỉ tiếc là ông ấy mệnh ngắn, ra đi sớm. Từ lúc đó, trong lòng bà không còn chứa nổi người đàn ông nào khác, nên bà không tái hôn.”
Nghe vậy, Đào Tử liền tò mò hỏi: “Thế trông ông nội Tống như thế nào vậy bà?”
Bà nội Tống cười tươi, che miệng cười nói: “Cháu cứ tưởng tượng Ngọc Lan mà để tóc húi cua là y chang ông nội của con bé lúc trẻ đó.”
“Mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lan là bà cứ như nhìn thấy ông ấy. Bởi vậy bà chỉ mong con bé có thể tìm được một người bạn đời tốt, sống hạnh phúc.”
“Ôi trời ơi!” Đào Tử lấy tay che mắt, kêu lên: “Tưởng tượng ra rồi! Ông nội Tống đẹp trai quá!”
Bà nội Tống nắm lấy tay Đào Tử, vẻ mặt chân thành nói: “Cháu với Ngọc Lan cũng có duyên phận. Bà cũng coi cháu như cháu ruột.
Hai đứa cứ lo làm ăn, nhưng chuyện quan trọng nhất là vẫn phải lo cho cuộc đời mình trước. Đừng chờ đến lúc có người tốt đến gõ cửa, bởi người ta sẽ không tự tìm đến đâu. Phải chủ động thì mới có cơ hội.”
“Nhưng cũng đừng vội vã, người phụ nữ mà lấy chồng là như đầu thai lần thứ hai. Vậy nên phải chọn người vừa có ngoại hình, gia thế tốt lại vừa biết trân trọng mình. Cháu xinh đẹp thế này, phải tìm người biết nâng niu cháu như chăm sóc một bông hoa.”
Đào Tử bị bà nội Tống chọc cười: “Bà ơi, bà hiện đại thật đấy!”
“Bà nói rồi đấy, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi. Không hiểu sao mà bố mẹ cháu cũng thúc giục thế, nhưng nghe chẳng lọt tai. Vậy mà giờ nghe bà nói thì cháu lại muốn tìm người yêu rồi!”
Tại công viên nhỏ.
Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân đã đi được hai vòng. Cô cảm nhận được ánh mắt tò mò của các cụ già trong công viên khiến mình khó chịu, liền mở lờ: “Đi bộ vậy là đủ rồi, anh không quay về à?”
Lục Trạch Dân khẽ nhếch miệng cười, ngón tay chỉ về phía một nhà khách: “Hay qua chỗ tôi ngồi chơi?”
“Gì cơ? Anh ở đây sao?” Tống Ngọc Lan nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhà khách chỉ cách nhà Đào Tử có năm tòa nhà.
Lục Trạch Dân gật đầu: “Ông bà tôi đã đi Bắc Kinh tránh nóng, tôi cũng lười về đó ở, thấy ở đây phong cảnh đẹp nên định ở lại.”
Phong cảnh đẹp?
Tống Ngọc Lan nhìn quanh, ngoài công viên nhỏ ra thì xung quanh chỉ toàn là xưởng và chợ, chả có phong cảnh gì đẹp cả.
Cô không phải người ngốc, hiểu ngay là anh ở đây là vì mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-114.html.]
Nghĩ một lúc, cô quyết định nói chuyện rõ ràng với anh.
“Thôi được, chúng ta lên đó ngồi một lát.”
Không hiểu Lục Trạch Dân đã nói gì với người quản lý nhà khách, nhưng cô ấy không hề ngăn cản khi thấy Tống Ngọc Lan đi cùng anh vào trong.
Nhà khách này cao sáu tầng, phòng của Lục Trạch Dân nằm trên tầng cao nhất.
Bước vào phòng, Tống Ngọc Lan lập tức nhìn thấy chiếc giường được gấp vuông vắn như đậu phụ, cô nhận ra rằng hẳn là anh đã có kế hoạch từ lâu.
“Anh dọn vào đây từ khi nào?” Ánh mắt cô dừng lại ở trên quyển sách mở trên bàn và cây bút cạnh đó.
Lục Trạch Dân bước tới, nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại đáp: “Từ tối qua.” Giọng nói của anh bình thản, nhưng dường như ẩn chứa một điều gì đó.
Tống Ngọc Lan ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, còn Lục Trạch Dân thì ngồi xuống mép giường, lưng thẳng tắp, mắt nhìn cô chăm chú.
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn của anh, Tống Ngọc Lan khẽ ho một tiếng: “Chúng ta nói chuyện đi?”
“Được.”
Lục Trạch Dân dùng một tay mở ba lô, lấy ra mấy cuốn sổ đỏ cùng hai cái ví da màu đen.
“Đây là huân chương quân công và giấy khen của đơn vị tôi, còn có cả thư bổ nhiệm chức vụ. Em xem qua đi, có thể hiểu thêm về tôi.”
Không đợi Tống Ngọc Lan lên tiếng thì anh đã tiếp tục nói:
“Tôi học xong cấp hai thì vào quân đội, bởi vì gia đình tôi ba đời đều phục vụ trong quân ngũ. Sau ba năm huấn luyện, tôi chính thức nhận nhiệm vụ ở đơn vị hiện tại. Bây giờ tôi là tiểu đoàn trưởng của lữ đoàn dã chiến thuộc thành phố Bạch Sa. Lần này đến Quảng Đông là do đơn vị cử tôi đi hỗ trợ bắt tội phạm. Trong nhiệm vụ này, tôi bị thương nhẹ nên quyết định ở lại Quảng Đông nghỉ ngơi dưỡng thương.”
Nói đến đây, trong lòng Lục Trạch Dân có chút vui mừng, lần truy bắt tội phạm này đã giúp anh có cơ hội gặp gỡ Tống Ngọc Lan, cho anh thêm thời gian để tìm hiểu và tiếp cận cô.
Việc ở lại Quảng Đông nghỉ ngơi cũng là do anh tự sắp xếp, một phần vì muốn bồi đắp tình cảm với cô. Sau kỳ nghỉ này, nếu Tống Ngọc Lan vẫn không thích anh thì anh sẽ không tiếp tục làm phiền cô nữa.
Tống Ngọc Lan lặng lẽ nghe, đợi khi Lục Trạch Dân nói xong thì mới nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy anh ở lại Quảng Đông để dưỡng thương là có mục đích gì?”
Lục Trạch Dân nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh muốn làm bạn với em.”