ĐOẠT HƯƠNG - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-06-02 19:21:20
Lượt xem: 2,631
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi huynh muội ấy, một người trốn trong khoang ngầm của xe ngựa, người còn lại giả làm nha hoàn.
Đệ đệ chỉ chừng năm sáu tuổi, vóc người nhỏ nhắn, dễ giấu kín không bị phát hiện.
Triệu Mộ là đại công tử của phủ Định Viễn hầu, việc ra khỏi thành tương đối suôn sẻ.
Nào ngờ không biết tin tức rò rỉ từ đâu, quan binh truy đuổi tận ngoài thành, còn lục soát gắt gao tại khách điếm gần đó.
Đêm đã khuya, đệ đệ được thả ra khỏi thùng để tiện ăn cơm và vận động một chút.
Ta và Triệu Mộ ở chung một phòng.
Bên ngoài thoáng có bóng người lướt qua.
Ta và Triệu Mộ nhìn nhau, trong mắt hắn lộ rõ sự cảnh giác và lo lắng.
Một người như hắn, hiếm khi bộc lộ vẻ mặt ấy.
Ta liền hiểu, tình hình vô cùng cấp bách.
Chợt ta nảy ra một ý, liều mình lay mạnh giường, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Chưa dừng lại ở đó, ta còn cố tình rên rỉ nho nhỏ.
Triệu Mộ như không nỡ nhìn, đưa tay vuốt mặt một cái, rồi quay người hướng về phía ngoài.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, người bên ngoài nhìn không rõ tình hình, chỉ có thể nghe thấy động tĩnh.
Chẳng bao lâu, cái bóng đang rình ngoài cửa sổ cũng rút đi.
Mãi đến nửa đêm, ta mới buông lỏng cảnh giác, thở phào một hơi: “Mệt thật. Không biết có đủ thời gian hay chưa nữa.”
Ánh mắt Triệu Mộ đen thẫm, thần sắc khó phân.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường.
Cuối cùng, sau hai ngày, cũng thuận lợi giao huynh muội kia cho quân khởi nghĩa.
Cả hai người bọn họ cùng cúi mình hành lễ, nói: “Đa tạ đại ân đại nghĩa của tiên sinh.”
Họ gọi Triệu Mộ là “tiên sinh”.
Hắn không còn là công tử phong lưu mà người ta vẫn hay đồn thổi.
Con người ta, thật chẳng thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Huynh muội họ lại quay sang phía ta, cũng hành lễ.
Trong lòng ta, như có một trận gió xuân lặng lẽ thổi qua, mang theo tín niệm kéo dài không dứt.
Kể từ sau khi hộ tống hậu nhân trung lương ra khỏi thành thành công, Triệu Mộ bắt đầu trọng dụng ta, cũng cực kỳ tin tưởng ta.
Mới qua nửa tháng, lại có nhiệm vụ mới.
Triệu Mộ nói: “Hương Ngưng, nàng ra ngoại thành đón một nhóm nữ tử, sắp xếp họ vào cửa hàng.”
Vừa hay, cửa hàng cần vận chuyển hương liệu từ ngoài thành vào kinh.
Ta lại là chưởng quầy của tiệm hương liệu.
Gần đây ta mới biết, sản nghiệp khắp nơi dưới tên Triệu Mộ đều ẩn chứa mục đích riêng.
Ngay cả tiệm hương liệu do ta quản lý, cũng là một địa điểm ngầm trong kinh thành.
Hoàng đế hiện tại tin lời gian thần, thiên vị quý phi, hết mực cưng chiều Ngũ hoàng tử do quý phi sinh ra, chèn ép thái tử cùng ngoại thích bên nhà thái tử.
Hoàng đế mê mẩn tu tiên ngộ đạo, nghe theo lời yêu đạo, mỗi năm chọn ra mười hai thiếu nữ có bát tự thuần âm, đem đi luyện đan.
Thiếu nữ độ tuổi xuân thì bị ném vào lò luyện, sống sờ sờ mà bị thiêu đến chết.
La sát nơi địa phủ còn chẳng tàn độc bằng đế vương ở nhân gian.
Ta càng hiểu rõ hơn lý do đằng sau mọi hành động của Triệu Mộ.
Cũng rốt cuộc nhìn thấu sơn hà vạn dặm trong lòng hắn.
Dưới sự giúp sức âm thầm của Tử Trúc, ta thuận lợi cướp được mười hai thiếu nữ kia từ tay triều đình, rồi giấu vào trong cửa tiệm hương liệu.
Hoàng đế giận dữ, điều động cả Binh Mã Ty để điều tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-huong/chuong-12.html.]
Chúng thậm chí còn thả cả chó săn.
Tiệm hương liệu chất đầy các loại hương liệu: có nguyên liệu, có bán thành phẩm, cũng có cả thành phẩm.
Mùi hương hỗn tạp ấy đủ khiến khứu giác chó săn rối loạn.
Hiểm họa lặng lẽ trôi qua.
Ta lại hoàn thành một nhiệm vụ nữa.
Con người luôn vì phản hồi tích cực mà càng thêm tự tin.
Cũng như tâm trạng của ta lúc này.
Cho nên, khi cữu cữu của thái tử — cũng chính là Trấn Quốc đại tướng quân đương triều — bị người mai phục g.i.ế.c hại, Triệu Mộ sụp đổ.
Còn ta lại luôn cảm thấy… chuyện này không nên kết thúc như thế.
Triệu Mộ đau lòng khôn xiết, mượn rượu giải sầu.
Hắn tự vả mình hết lần này đến lần khác, giận dữ mắng bản thân vô dụng.
Tử Trúc đứng bên cạnh, không biết nên làm gì mới phải.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, bèn lấy một cây chày, chỉ vào Triệu Mộ:
“Công tử! Ngài đứng dậy cho ta! Ngài đứng dậy mau!”
Triệu Mộ khẽ cười, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
Hắn lúc thì cười, lúc lại khóc, sắc mặt tan nát rã rời.
“Thật sự… không thể thay đổi được thời cuộc sao? Hay là ta không đủ năng lực? Ta khổ sở bảo vệ Đại tướng quân hồi kinh, tốn nửa năm mới bố trí được hành trình, vậy mà vẫn bị người chặn g.i.ế.c giữa đường.”
Ta không giỏi nói lời to tát, chỉ biết rằng, Triệu Mộ không nên ra nông nỗi này.
Thế đạo cũng không nên bại hoại đến mức này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta bỏ cây chày xuống, ngồi xổm xuống nhìn Triệu Mộ:
“Ngài vẫn còn sống, trên đời vẫn còn những người nghĩa sĩ như ngài âm thầm nỗ lực. Chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng, chẳng phải vậy sao?”
Triệu Mộ thất thần trong chốc lát, nhưng rồi vẫn cầm lấy bầu rượu, tiếp tục tu ừng ực.
Thấy hắn uống quá nhiều, ta đưa tay ra ngăn.
Một tiến một lùi, hai ta giằng co kịch liệt, cuối cùng quấn lấy nhau thành một trận hỗn loạn.
Mãi đến khi Tử Trúc bật thốt lên kinh hô:
“Ta… ta… ta chẳng thấy gì cả!”
Lúc ấy, ta đang ngồi trên người Triệu Mộ.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng rực.
Ta lúng túng không thôi, chỉ cảm thấy lỗ tai bị hơi nóng thổi qua, tâm tình không sao tả xiết.
“Ta… ta không cố ý, công tử chớ trách!”
Ta vừa định đứng dậy, Triệu Mộ lại đưa tay ôm lấy hông ta, ngăn cản.
Ta kinh ngạc, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, chẳng còn nghĩ được gì nữa.
May thay, mấy hơi thở sau, Triệu Mộ lại buông tay.
Ta vội vàng đứng lên, xoay người chạy khỏi phòng.
Sau khi trấn định một lúc, ta soi gương.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, ta khẽ tát mình một cái.
Xong đời rồi!
Lẽ nào ta thật sự là kẻ lẳng lơ?
Không thể nào!
Ta không phải loại người ấy!