ĐOẠT HƯƠNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-02 19:20:33
Lượt xem: 1,278
Tám tuổi, ta bị bán vào nhà họ Quý, trở thành đồng dưỡng tức* của Quý Minh Thận.
(*)Đồng dưỡng tức: con dâu nuôi từ bé
Hắn bảo muốn chuyên tâm đèn sách, chờ ngày trúng cử thì sẽ chính thức cưới ta làm thê.
Một lời hứa, kéo dài mười năm.
Nhưng Quý Minh Thận lại nói, bận việc công ở Hàn Lâm viện, nhất thời không thể rời đi.
Ta vào kinh tìm hắn, hắn lại đem ta phó thác cho một vị bằng hữu, tên đó là một công tử phong lưu, Quý Minh Thận còn căn dặn rằng:
“Giờ là thời điểm then chốt trên con đường làm quan của ta, mong nàng đừng quấy nhiễu.”
Về sau, thiên tử ban hôn, Quý Minh Thận trở thành chàng rễ của phủ Thượng thư.
Năm ấy, ta tròn hai mươi, trong mắt thế gian đã là một “lão cô nương” chẳng ai đoái hoài.
Quý Minh Thận đưa cho ta ngân phiếu, bảo là bồi thường:
“Hương Ngưng, nàng và ta duyên phận đã tận, chẳng thể chung đường. Thà rằng từ đây dứt sạch tơ vương, mỗi người một ngả."
Ta khẽ thở dài, kéo lại màn trướng, giấu kín vị công tử phong lưu đang nằm trong chăn —— bờ vai trần lộ ra dưới lớp chăn mỏng.
Thế cũng tốt.
Từ nay hắn chẳng cần bận lòng đến cái đạo lý “Vợ bạn chớ nên động vào" mà day dứt khôn nguôi nữa rồi.
Chương 1:
Cuối cùng, ta cũng có thể gặp lại Quý Minh Thận.
Ôm túi hành lý trong lòng, tâm can ta rối loạn như tơ vò.
Người trong thôn bảo, Quý Minh Thận giờ đã là quan lớn trong triều, lại là tân khoa Thám hoa được người người ngưỡng mộ, e rằng chẳng còn để mắt đến ta nữa.
Nhưng ta không tin.
Tám tuổi, ta bị bán vào nhà họ Quý, trở thành đồng dưỡng tức của Quý Minh Thận.
Hắn đối với ta như người thân ruột thịt, từng tận tay chỉ ta đọc sách học chữ.
Hắn từng nói, đợi đến ngày công thành danh toại, ắt sẽ cưới ta làm thê.
Dẫu cho hắn nay chẳng còn muốn cưới ta, ít nhất… ta cũng phải gặp được hắn, hỏi cho rõ ràng.
Ta đã đợi mười năm.
Ở thôn Đào Hoa kia, người cùng tuổi với ta – Thúy Hoa – đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ.
Thuở còn bé, ta bị bọn buôn người bán qua tay nhiều lần, đã chẳng còn nhớ nổi nhà cửa ban đầu là nơi đâu.
Đối với ta, Quý Minh Thận chính là người quan trọng nhất trên đời này.
Con người thường có bản năng níu lấy tia sáng cuối cùng trong đời mình.
Đang miên man suy nghĩ, ta chợt thấy một nam tử thân hình tuấn tú, dáng dấp thanh đạm bước tới gần.
Ánh mắt ta bỗng sáng rực, tim đập càng thêm rối loạn.
Quý Minh Thận dường như đã thay đổi — thoát khỏi cảnh bần hàn năm xưa, khoác lên mình cẩm bào, khí chất nho nhã, dung mạo vẫn thanh tú như trước, giữa dòng người, chỉ cần liếc mắt một cái là ta liền nhận ra.
Thúy Hoa vẫn thường bảo ta, Quý Minh Thận sinh ra đã tuấn tú, ta phải coi chừng giữ chặt.
“Minh Thận!”
Ta vẫy tay gọi hắn, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Nhưng sắc mặt Quý Minh Thận khẽ trầm xuống, như thể đang chau mày.
Hắn ngoái đầu nhìn vài lượt, tựa hồ sợ có người quen trông thấy.
Quý Minh Thận sải bước tới trước mặt ta.
Hắn lại cao hơn trước, khiến ta phải ngẩng đầu mới nhìn tới.
Ta nghe thấy hắn khẽ thở dài, gần như không nghe rõ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-huong/chuong-1.html.]
“Sao nàng lại tới đây?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giọng hắn lạnh nhạt, chẳng hỏi ta có mệt không, đường xa có cực khổ gì chăng.
Ta mím môi, bỗng chốc mất hết khí thế.
Hắn là người đọc sách, ta từ nhỏ vẫn ngưỡng mộ hắn, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ:
“Nhà sập mất rồi, ta tới nương nhờ chàng…”
Thật ra, điều ta muốn nói hơn cả, là ta đến để thành thân với hắn.
Chẳng lẽ hắn đã quên, chính hắn từng nói, sau khi đỗ đạt sẽ cưới ta?
Thúy Hoa từng nói, nữ nhi không thể chờ đợi quá lâu, sẽ trở thành “lão cô nương”.
Sắc mặt Quý Minh Thận càng lúc càng âm trầm.
Đúng lúc ấy, một nam tử mặc cẩm bào khác tiến lại gần, nhận ra Quý Minh Thận, liền cung kính chắp tay thi lễ, hỏi:
“Quý huynh, vị cô nương này là…?”
Ta vừa định mở miệng, Quý Minh Thận đã chặn lời trước:
“Chỉ là một vị thân thích ở xa.”
Nam tử kia đưa mắt đánh giá ta một lượt, rồi cũng không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu từ biệt:
“Quý huynh, tiên sinh mời huynh cùng ta đến Khang Duyệt lâu tối nay, mong huynh chớ thất hẹn.”
Quý Minh Thận gật đầu:
“Được.”
Chỉ là một vị thân thích xa thôi sao?
Ta chớp chớp mắt, trong lòng dấy lên một trận khó chịu.
Muốn hỏi hắn “Khang Duyệt lâu” là nơi nào, nhưng vừa chạm vào ánh mắt sâu thẳm kia của hắn, ta lại thôi.
Hắn xưa nay đều là người có chủ kiến.
Sau khi ta được gả làm đồng dưỡng tức, không bao lâu thì thúc phụ của hắn qua đời.
Là Quý Minh Thận ngày ngày chép sách thuê, viết chữ mướn để nuôi sống hai chúng ta.
Nói đúng ra… là hắn đã nuôi lớn ta.
Vậy nên, giữa ta và hắn, ta vẫn luôn ở thế thấp.
Về sau, tuy ta học làm bánh, dần dần gánh vác kế sinh nhai trong nhà, nhưng trong mắt ta, hắn vẫn luôn là chỗ dựa duy nhất.
Ta lấy từ trong bọc ra hộp bánh hoa đào, thứ ta vẫn luôn không nỡ ăn, nâng đến trước mặt hắn:
“Minh Thận, đây là bánh hoa đào mà chàng thích nhất.”
Dạ dày đã sớm trống rỗng, nhưng ta vẫn không dám ăn trước.
Quý Minh Thận khẽ ấn tay ta xuống, đem hộp bánh nhét lại vào trong bọc, giọng lạnh nhạt:
“Ta dẫn nàng đi gặp một người, là bằng hữu thân thiết của ta, nàng cứ tạm ở lại phủ hắn.”
Ta sững sờ, vội hỏi:
“Vì… vì sao?”
Hắn đáp gọn lỏn:
“Ta vẫn chưa kịp mua nhà, nhất thời không thể cho nàng một chốn an thân được.”
Ta không dám hỏi thêm, chỉ sợ hắn sẽ cho là ta phiền phức.
Nhưng đến khi gặp vị bằng hữu kia của Quý Minh Thận, ta lập tức cảm thấy bất an.
Người kia ăn vận vô cùng diêm dúa —— cẩm bào màu lam bảo, bên hông đeo ngọc dương chi trắng muốt, hai lọn tóc buông lơi trước trán, diện mạo lại đẹp đến mức khiến người người ganh ghét.
Hắn phe phẩy chiếc quạt xếp, đúng lúc hoa đào bay lả tả, đan lẫn vào tóc mai như trong hí khúc.