Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 274

Cập nhật lúc: 2025-08-26 14:27:57
Lượt xem: 319

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Niệm Niệm đẩy chiếc xe đạp ngoài khu nhà quân nhân. Vừa tới cổng, cô chạm mặt Vu Hồng Lệ đang . Cách chừng ba bốn mét, Vu Hồng Lệ cất tiếng gọi:

"Chào Niệm Niệm! Cô bạn cùng xinh xắn thế, con gái nhà ai ?"

Dương Niệm Niệm đáp bằng một câu mặn nhạt: “Bạn của em.”

Kể từ khi Dương Niệm Niệm thi đỗ Kinh Đại, thái độ của Vu Hồng Lệ đổi hẳn một trăm tám mươi độ. Bà chẳng màng đến việc khác là "mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh" nữa. Nhìn thấy cô gái xinh bên cạnh Dương Niệm Niệm, tuổi vẻ lớn hơn một chút, mắt bà xoay tít, cất tiếng hỏi:

"Cô bé xinh thật, gia đình ?"

Trịnh Tâm Nguyệt lặng lẽ đánh giá Vu Hồng Lệ mà đáp lời. Bình thường, cô hoạt bát, nhưng với những thiện cảm, cô cũng chẳng buồn để ý. Người phụ nữ khiến cô chút cảm tình nào.

Dương Niệm Niệm hiểu rõ ý đồ của Vu Hồng Lệ, thẳng thắn đáp:

"Bạn em chuẩn đại học, tạm thời tính đến chuyện tìm đối tượng ạ."

“Ối, chẳng lẽ cô cũng là sinh viên Kinh Đại ?” Vu Hồng Lệ ngạc nhiên hỏi.

Dương Niệm Niệm gật đầu, lấy cớ việc gấp để cùng Trịnh Tâm Nguyệt rời . Vu Hồng Lệ theo bóng hai , bĩu môi. Bảo mà Dương Niệm Niệm kiêu ngạo đến thế, thi đỗ đại học, bạn bè bên cạnh cũng là những giỏi giang, năng lực.

Vừa khỏi khu nhà ở, Trịnh Tâm Nguyệt giằng lấy xe đạp, giành quyền lái để chở Dương Niệm Niệm.

“Cậu phía , để tớ chở. Trước đây tớ thường đạp xe học, còn đua với đám con trai nữa. Sức chân của tớ khoẻ lắm đấy!”

Dương Niệm Niệm từ chối, bởi cô cơ thể của khá yếu, đạp xe chở một lúc là tối về nhức mỏi chân. Cô đặt chân lên chiếc đinh ốc bên cạnh, lấy đà lên yên .

“Cậu chậm một chút nhé, đường sỏi đá xóc lắm đấy!”

“Không chậm , Tần Ngạo Nam giỏi giang như , nhỡ khác cướp mất thì ? Tớ về nhanh để chú hai đồng ý.”

Nghĩ đến Tần Ngạo Nam, Trịnh Tâm Nguyệt cảm thấy cơn gió thổi qua cũng thơm tho lạ thường.

Sức chân của cô đúng là nhỏ, tốc độ đạp xe còn suýt đuổi kịp xe máy của Lục Thời Thâm. Dương Niệm Niệm lo lắng rằng dây xích xe sẽ cô gái đạp đứt, may mắn là xe đạp thời chất lượng .

Trịnh Tâm Nguyệt đạp xe một mạch ngừng nghỉ, đến tận nhà máy mới dừng . Cô lao thẳng văn phòng của Trịnh Hải Thiên, bước cửa hét to:

“Chú hai, cháu chuyện quan trọng với chú, chú xong đừng quá kích động nhé!”

Trịnh Hải Thiên quen với tính cách ồn ào của cô cháu gái từ lâu. Ông vội hỏi chuyện gì mà chỉ vẫy tay gọi Dương Niệm Niệm xuống uống .

“Tâm Nguyệt phiền cháu đấy?”

Dương Niệm Niệm lắc đầu. “Dạ ạ, Tâm Nguyệt hào sảng, cũng hiểu chuyện và lễ phép. Cháu và cô hợp .”

Trịnh Hải Thiên là lớn tuổi, mối quan hệ ăn, vì Dương Niệm Niệm luôn ăn khéo léo, lễ phép mặt ông.

Nghe , Trịnh Hải Thiên yên tâm. Tuy ông cưng chiều cháu gái nhưng bao giờ để cô trở nên ngang ngược, hoang dại. Vừa chỉ là lời hỏi thăm xã giao.

Ông ha hả gật đầu: “Đám thanh niên các cháu nhiều chuyện để , chứ già , nó chê lải nhải.”

Thấy Trịnh Hải Thiên phớt lờ , Trịnh Tâm Nguyệt sốt ruột lay cánh tay ông.

“Chú hai, chú cứ từ từ hãy chuyện với Niệm Niệm, cháu chuyện quan trọng đây !”

“Được , , cháu .” Trịnh Hải Thiên bất lực, hiệu cho cô đừng lay nữa.

Mắt Trịnh Tâm Nguyệt sáng rỡ, khóe miệng ngừng nhếch lên: “Hôm nay cháu đến bộ đội, trúng một đàn ông, nhờ Niệm Niệm giới thiệu cho. Niệm Niệm chú đồng ý ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/274.html.]

Nụ mặt Trịnh Hải Thiên chợt thu .

Dương Niệm Niệm nhanh chóng giải thích: “Chú Trịnh, Tâm Nguyệt trúng là phó đoàn trưởng của bộ đội, hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Anh trẻ tuổi, tài, còn trai nữa…”

khẽ, đổi giọng: “Dù phó đoàn trưởng Tần ưu tú đến mấy, chuyện giới thiệu đối tượng cũng sự đồng ý của chú. Trong lòng Tâm Nguyệt, chú chính là cha thứ hai của cô mà!”

Trịnh Hải Thiên cô cháu gái luôn tìm một bộ đội để hẹn hò. Giờ đây, cô trưởng thành và đại học, ông cũng phản đối chuyện cô tìm đối tượng, đặc biệt là quân nhân. Chỉ là ông ngờ, cô đến bộ đội một trúng phó đoàn trưởng.

Tuổi trẻ mà lên chức phó đoàn trưởng, chứng tỏ năng lực phi thường.

“Không tệ, tệ. Ánh mắt của cháu gái giống y như .”

Trịnh Hải Thiên đến mặt đầy nếp nhăn. Ông vui mừng chỉ vì ánh mắt của cháu gái mà còn vì những lời của Dương Niệm Niệm. Cô gái thật khéo ăn cách cư xử.

Ông vui vẻ : “Nói cũng là cái duyên. Năm ngoái Tâm Nguyệt thi , ở trường ôn thi, mới chuyện ngày hôm nay. Tất cả đều là duyên phận! Nếu ngăn cản, thành hiểu chuyện.”

“Niệm Niệm, chuyện nhờ cháu. Ta ưng con bé ngốc nữa. Nó chỉ trúng thì tác dụng, hai tình cảm với thì mới nên duyên. Người hai mươi bảy, hai mươi tám , nguyện ý chờ hai ba năm nữa.”

Trịnh Hải Thiên là một minh bạch, suy nghĩ chu đáo. Ông sợ rằng cô cháu gái của khó khăn lắm mới trúng một , cuối cùng công cốc, đến lúc đó lóc đau khổ.

Trịnh Tâm Nguyệt tràn đầy tự tin thể chinh phục Tần Ngạo Nam: “Chỉ cần còn kết hôn, cháu sẽ mặt dày mà theo đuổi! Nước chảy đá mòn mà chú!”

Trịnh Hải Thiên đau đầu, lo lắng cảnh cháu gái thất tình. Ông đưa lời khuyên:

“Cháu đừng gặp líu lo chuyện, sợ chạy mất. Phải học Niệm Niệm đấy, chút dáng vẻ con gái nhà . Đầu tiên tạo ấn tượng , , nếu phát hiện cháu tính cách như … từ từ cũng sẽ quen thôi.”

Năm đó, ông cũng vợ lừa dối như thế. Tính cách của cô cháu gái như hiện tại cũng là do vợ ông.

Trịnh Tâm Nguyệt nghi ngờ: “Chú hai, chú đang dạy cháu lừa đấy chứ?”

Trịnh Hải Thiên nhướng mày: “Nếu lừa một chút, nào mà cháu dọa chạy mất?”

Trịnh Tâm Nguyệt nịnh: “Chú hai, đây cháu hề nhận chú cũng là một con cáo già đấy.”

“Cái con bé ... lớn nhỏ!” Trịnh Hải Thiên mắng, nhưng thực hề giận cháu gái.

Dương Niệm Niệm ở bên cạnh cố nén , nén đến đau cả bụng. Có lẽ Trịnh Hải Thiên vì hôn sự của cháu gái cũng rụng ít tóc. Có "quân sư" mạnh mẽ như thế hậu thuẫn, Tần Ngạo Nam đúng là chạy trời khỏi nắng.

Được chú hai đồng ý, Trịnh Tâm Nguyệt còn tâm tư ở văn phòng. Cô lôi kéo Dương Niệm Niệm mua quần áo.

“Niệm Niệm, là cô gái ăn diện nhất mà tớ từng thấy. Chúng chọn đồ , ngày mai đến nhà , giúp tớ trang điểm nữa nhé!”

Dương Niệm Niệm cùng Trịnh Tâm Nguyệt đến tận bốn giờ chiều mới về trạm phế liệu đón Lục Nhược Linh về khu nhà quân nhân.

Bữa tối Lục Thời Thâm về ăn, cô nấu một nồi mì sợi. Ăn xong no nê, cô trở về phòng xem sổ tiết kiệm, tính toán tình hình thu chi trong thời gian qua.

Giữa tháng thể chia hoa hồng một nữa, cô dự định mua thêm một căn nhà mặt tiền hoặc một căn hộ nữa. Cuối tháng đến trường báo danh , chuyện mua nhà cần nhanh.

Sau khi đến Kinh Đại, cô sẽ tùy cơ ứng biến. Gặp căn nhà nào phù hợp thì sẽ mua ngay.

Về , công việc ở trạm phế liệu còn dễ dàng nữa, nhà cửa tài sản, đời cô cũng thể sống sung túc, cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền nữa.

Dương Niệm Niệm ôm sổ tiết kiệm suy nghĩ miên man, đến mức hề Lục Thời Thâm nhà. Mãi đến khi cất tiếng hỏi, cô mới giật .

“Có chuyện gì vui vẻ thế?”

 

Loading...