Đoạn Thân Làm Giàu, Nông Nữ Trồng Trọt Xây Nhà To - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:59:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi đại nhân mặt trầm như nước, Tiết Thần Dật đang áp giải, : “Người , mang xuống, còn giải Huyện lệnh đến cho bản quan, bản quan thẩm tra thật kỹ!”
“Dạ, đại nhân.”
Lúc , vị Huyện lệnh đang ở trong phủ của , cùng ái ân ái. Đột nhiên, cửa phòng đập mạnh xông , một đám quan sai xông tới.
Huyện lệnh kinh hãi thất sắc, giận dữ quát đám quan sai: “To gan! Ta là Huyện lệnh, các ngươi gì?!”
“Hừ, Huyện lệnh đại nhân, đại nhân chúng lời mời.” Nói xong, liền áp giải đến mặt Bùi đại nhân.
Huyện lệnh đến mặt Bùi đại nhân, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, cố giữ bình tĩnh : “Đại nhân, gọi hạ quan đến việc gì?”
Bùi đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc, giận dữ : “Ngươi là Huyện lệnh một huyện, đáng lẽ tạo phúc cho bách tính, cùng Tiết Thần Dật cấu kết, ức h.i.ế.p lương thiện, còn mau thành thật khai !”
Huyện lệnh sắc mặt trắng bệch, ngụy biện: “Đại nhân, oan uổng quá, hạ quan và Tiết Thần Dật hề câu kết.”
Bùi đại nhân lạnh: “Chứng cứ rành rành, ngươi còn dám ngoan cố! Người , đem những bách tính ức h.i.ế.p mang lên!”
Nhìn thấy Lục Thư Diễn và Khương Dao chậm rãi bước lên công đường, Huyện lệnh trong lòng hoảng loạn.
Hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ: “Khương Dao dám điều như , ở công đường còn dám đối đầu với !”
Thế là, Huyện lệnh cố gắng giữ bình tĩnh, ngầm đe dọa: “Khương Dao, ngươi tròn mười tám, bất quá là theo quy định của triều đình, gả ngươi cho một phu quân thích hợp thôi, tội gì? Hãy nghĩ đến nhà của ngươi, nghĩ cho rõ hãy trả lời Bùi đại nhân.”
Khương Dao những lời của Huyện lệnh, lửa giận trong lòng càng bùng lên: “Bùi đại nhân, tuy tròn mười tám, nhưng và Lục Thư Diễn sớm đính hôn. Ngươi vì tiền tài của nhà họ Tiết, dung túng Tiết Thần Dật cưỡng đoạt dân nữ giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ hành vi như đáng trừng phạt nghiêm khắc ?”
Sau đó, Khương Dao sang Lục Thư Diễn. Hai , ánh mắt tràn đầy kiên định và quyết tâm. Nếu hôm nay họ lùi bước, về những kẻ ác sẽ càng nước tới.
Lục Thư Diễn : “Bùi đại nhân, Huyện lệnh thậm chí còn dám đe dọa chúng ngay công đường. Một như xứng đáng phụ nương dân của chúng ? Xin Bùi đại nhân nhất định nghiêm trị, trả công bằng cho chúng !”
Bùi đại nhân , lập tức giận dữ : “Hay cho một Huyện lệnh! Bản quan còn ở đây mà ngươi dám mặt bản quan uy h.i.ế.p . Người , cách chức Huyện lệnh , điều tra xử lý, giam đại lao. Còn nhà họ Tiết , tịch thu gia sản, lưu đày Lĩnh Nam.”
Lời thốt , Huyện lệnh sợ hãi ngã quỵ xuống đất, mặt xám như tro tàn. Tiết Thần Dật cũng hồn phi phách tán, liều mạng giãy giụa cầu xin tha thứ.
Ngoài công đường, bách tính reo hò, nhao nhao ca ngợi Bùi đại nhân minh.
Tảng đá lớn trong lòng Khương Dao và Lục Thư Diễn cuối cùng cũng dỡ bỏ, cả hai thở phào nhẹ nhõm.
Bùi đại nhân Lục Thư Diễn, lấy một khối ngọc bội, thở dài: “Văn chương của ngươi xem qua, quả thực là tài năng trụ cột, chỉ tiếc là kẻ khác hãm hại dẫn đến tàn tật đôi chân. Khối ngọc bội tặng ngươi. Sau nếu ngươi thể dậy, tiếp tục khoa cử, hãy cầm ngọc bội đến kinh thành tìm .”
Lục Thư Diễn nhận lấy ngọc bội: “Đa tạ đại nhân.”
Trên đường trở về, Khương Dao Lục Thư Diễn đang trầm tư, hỏi: “Sao ? Hồn vía để thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doan-than-lam-giau-nong-nu-trong-trot-xay-nha-to/chuong-20.html.]
Lục Thư Diễn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hối hận : “Khương Dao, nàng hối hận khi đính hôn với ? Thân thể giờ đây, ngay cả lúc kẻ bức hại nàng, cũng thể bảo vệ .”
Khương Dao lắc đầu, : “Ta hối hận. Chàng đừng nghĩ như . Thiên hạ năng nhân dị sĩ nhiều vô kể, nhất định sẽ tìm chữa khỏi chân cho . Huống hồ Bùi đại nhân coi trọng như , chẳng lẽ thật sự từ bỏ khoa cử?”
Lục Thư Diễn ánh mắt kiên định của Khương Dao, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Dao, : “Được, vì nàng, cũng vì chính , nhất định nỗ lực thử một .”
Tần Thị thấy Khương Dao trở về an , vội vàng tiến lên : “Dao nhi, con là , lo c.h.ế.t.”
Khương Dao vui vẻ : “Nương, con . Bùi đại nhân chỉ nghiêm trị kẻ ác, mà vì con giải quyết vấn đề xây dựng vận hà, còn thưởng cho con một trăm lạng bạc trắng nữa.”
“Oa, một trăm lạng! Đây quả là một khoản tiền lớn! Tỷ tỷ, tỷ thật sự phát tài !” Khương Minh trợn tròn mắt, vẻ mặt phấn khích kêu lên.
Khương Dao thấy , vội vàng đưa tay che miệng , nhẹ giọng : “Suỵt, nhỏ thôi! Tài bất lộ bạch, chuyện thể tùy tiện tuyên dương ngoài.”
Khương Minh vội vàng ngậm miệng, dám lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ phấn khích khó che giấu.
Một lát , nhịn hạ giọng với Khương Dao: “Tỷ tỷ, nhiều ngân lượng như , tỷ thể mua cho một ít hạt dẻ rang đường ăn ?”
Tần Thị bên cạnh , vội vàng dùng sức chọc trán Khương Minh, vui : “Con đó, chỉ tham ăn! Ngân lượng là do tỷ tỷ con cực khổ kiếm , giữ của hồi môn cho nó chứ!”
Khương Dao vội vàng xua tay, : “Nương, đừng thế. Số ngân lượng con vốn dĩ định giữ của hồi môn. Con dùng nó cho gia đình, để cải thiện cuộc sống của chúng .”
“Vậy theo ý Dao nhi, ngân lượng định dùng việc gì?” Tần Thị mang vẻ nghi hoặc Khương Dao, khẽ hỏi.
Khương Dao mỉm , lấy bộ ngân lượng trong bọc , cẩn thận đặt lên bàn.
Nàng Tần Thị, nghiêm túc : “Nương, con nghĩ như thế . Đầu tiên, chúng chắc chắn mua đất xây nhà. Dù chúng cũng thể cứ ở mãi trong lão trạch của Trưởng thôn .”
Tần Thị xong, trầm ngâm gật đầu, bày tỏ sự tán thành ý kiến của Khương Dao, : “Ừ, chủ ý tệ. Vậy thì lấy một ít ngân lượng , dựng tạm vài gian nhà đơn sơ ở .”
Tuy nhiên, Khương Dao lắc đầu, vội vàng : “Không , nương, mua đất xây nhà, đương nhiên cho thỏa đáng một . Nếu xây, xây trạch viện cho một chút.”
Nói , nàng từ đống ngân lượng đó chọn ba mươi lạng, nhẹ nhàng đặt mặt Tần Thị: “Ba mươi lạng , hãy lấy xây một trạch viện một chút. Tuy rằng thể tốn kém hơn, nhưng như chúng sống cũng sẽ thoải mái, an tâm hơn.”
Tần Thị chút do dự: “Dao nhi, ba mươi lạng xây nhà, quá xa xỉ ? Số tiền còn còn chi tiêu sinh hoạt nữa.”
Khương Dao trấn an: “Nương, đừng lo lắng. Chúng xây một trạch viện , cuộc sống gia đình cũng sẽ hy vọng hơn. Bảy mươi lạng còn , hai mươi lạng cho nhị của hồi môn, mười lạng cho tam chút tiểu thương buôn bán, mười lạng cho tiểu học hành. Số còn bộ mang mua ruộng đất, tránh cho ở lão trạch đến dòm ngó.”
Tần Thị từ chối: “Dao nhi, chúng thể nhận hết ngân lượng của con .”
“Nương, ngân lượng là do con kiếm , thì cứ để con sắp xếp. Tam hiện tại cũng cần chút ngân lượng ăn buôn bán, nếu cưới vợ. Tiểu còn nhỏ, thể gửi học đường, chẳng lẽ thấy nó tiền đồ ?”
Tần Thị cuối cùng gật đầu, : “Được , cứ theo ý con.”