Đoạn Thân Làm Giàu, Nông Nữ Trồng Trọt Xây Nhà To - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-12-12 14:59:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dao đám , lạnh: “Bạc, .”

Vương Quế Hoa , lập tức c.h.ử.i ầm lên: “Cái gì? Bạc , ngươi mang ? Ôi phụ thâno, Khương Thiết Trụ, ngươi còn mau bảo nó lấy bạc , của quan phủ sắp đến đăng ký suất lao dịch .”

Khương Thiết Trụ lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng với Khương Dao: “Dao nhi, suất lao dịch mà miễn , lão trạch bên sẽ gặp phiền phức lớn.”

Khương Dao hề động lòng, khoanh tay n.g.ự.c : “Phụ , bạc thật sự , con cho mượn .”

Đám lão trạch , lập tức nổi trận lôi đình, mắng: “Cho mượn ? Ngươi cho ai mượn? Ngươi chúng đang cần gấp bạc ?!”

Khương Thiết Trụ cũng lo lắng hỏi: “Dao nhi, đừng loạn nữa, rốt cuộc con cho ai mượn bạc, mau lấy về .”

“Số bạc sẽ lấy về, cho nhà ngoại tổ mượn , họ cũng cần miễn trừ suất lao dịch.” Khương Dao lạnh lùng .

Vương Quế Hoa kinh ngạc: “Cái gì?! Ngươi dám cho ngoài mượn bạc? Ngươi đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, là A nãi ruột thịt của ngươi mà ngươi cũng chịu cho mượn!”

Những khác phụ họa: “ Khương Dao, chúng đều là thúc thúc ruột của ngươi, ngươi chịu cho chúng mượn để miễn trừ suất lao dịch ?”

Khương Dao hừ lạnh một tiếng, : “A nãi ruột? Thúc thúc ruột? Các bao giờ xem ? Ngày thường A nãi luôn hà khắc với nhà , còn gả cho lão già. Bây giờ cần nộp tiền lao dịch , mới nhớ đến chúng , thật là nực .”

Mọi xong, nhất thời nghẹn lời.

Tần Thị nhớ những chuyện xưa, cũng thẳng lưng : “Dao nhi đúng, bao nhiêu năm nay chúng chịu đủ sự đối xử bất công . Số bạc vốn là do Dao nhi vất vả kiếm , nó cho ai mượn thì cho.”

Vương Quế Hoa hổ vì giận, hét lên: “Hay cho các ngươi, hai nương con các ngươi cánh cứng đúng ? Tần Thị, ngươi là dâu nhà họ Khương chúng , mà còn dám mang bạc cho nhà nương đẻ ngươi, ngươi coi , bà nương chồng , ?”

Nói xong, bà lăn đất ăn vạ: “Ôi phụ thâno, Khương Thiết Trụ, còn mau quản đứa con gái ngoan của ngươi , chọc tức c.h.ế.t mới chịu ?”

Khương Thiết Trụ cau chặt mày, nương đang lăn lộn đất, vợ và con gái kiên quyết, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn khẩn cầu: “Dao nhi, lão trạch cũng đang cần gấp bạc , chúng và A nãi họ dù cũng là chí , đ.á.n.h gãy xương còn liền gân, con xem thể đến nhà ngoại tổ lấy bạc về ?”

Khương Dao Khương Thiết Trụ, vô cùng thất vọng với : “Phụ , chí suông. A nãi đối xử với chúng thế nào, nhà ngoại tổ giúp đỡ chúng , lòng đều rõ. Huống hồ, Ngoại tổ phụ dùng bạc đó để miễn trừ suất lao dịch , thể lấy nữa.”

Vương Quế Hoa một bên, vốn còn đầy hy vọng thể đoạt bạc , nhưng Khương Dao , lập tức tiền vô vọng.

Tuy nhiên, bà đảo mắt, lập tức nảy ý đồ khác. Bà tươi giả lả đến mặt Khương Dao, : “Nếu bạc còn, các ngươi hãy đưa công thức quả tương cho chúng . Dù chúng cũng là một nhà, tiền cùng kiếm chẳng hơn ?”

Mợ hai Trương Thị và mợ ba Liễu Thị , trong lòng cũng nảy sinh ý nghĩ. Nếu công thức quả tương, họ cũng thể ăn kiếm tiền lớn, cần cắm mặt việc đồng áng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doan-than-lam-giau-nong-nu-trong-trot-xay-nha-to/chuong-12.html.]

Thế là họ bên cạnh Vương Quế Hoa, phụ họa: “Khương Dao, chúng đều là một nhà, công thức quả tương chia sẻ , cùng kiếm tiền, chẳng là chuyện vui ?”

Khương Dao , tức đến bật : “A nãi, công thức quả tương là của , dựa cho các ?”

Vương Quế Hoa hừ một tiếng: “Ngươi sống trong nhà họ Khương, ăn của nhà họ Khương, uống của nhà họ Khương, công thức đương nhiên thuộc về nhà họ Khương.”

Tần Thị nhịn phản bác: “Mẫu , lúc Dao nhi nghiên cứu công thức, lão trạch góp chút công sức nào, thậm chí còn chèn ép chúng bề, bây giờ thấy lợi lộc thì đến cướp, thiên hạ chuyện như ?”

Khương Dao lạnh lùng : “A nãi, chúng phân gia , công thức quả tương là đồ của riêng , tuyệt đối thể đưa cho các !”

lúc , bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy trưởng thôn dẫn theo vài quan sai đến, hỏi: “Các ồn ào cái gì đấy? Quan sai đến đăng ký suất lao dịch .”

Khương Dao giải thích: “Trưởng thôn, A nãi thấy chúng bán quả tương kiếm bạc, liền cưỡng ép giao công thức quả tương cho họ.”

Những dân tụ tập xung quanh , bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chỉ thấy trong đám đông bước một phụ nữ hình mập mạp, nàng bĩu môi, vẻ mặt khinh miệt mỉa mai : “Ôi phụ thâno, các xem, Vương Quế Hoa quả nhiên chuyện đó! Lúc nhẫn tâm đuổi cả nhà Đại phòng khỏi nhà thì thôi , bây giờ còn mơ tưởng cưỡng đoạt công thức quả tương của ? Bà tham lam vô độ đến thế!”

Lời còn dứt, một dân khác , hừ lạnh một tiếng, bực tức : “Chẳng ! Vương Quế Hoa vốn quen thói hà khắc với nhà Đại phòng . Làm chuyện vô liêm sỉ như thế , đối với bà căn bản gì đáng ngạc nhiên.”

Dân làng xung quanh , đều gật đầu tán thành: “Ta cho mà , Vương Quế Hoa quả thực là hổ, cái mặt còn dày hơn cả tường thành mấy phần!”

“Chính xác, chính xác, thiệt thòi cho nhà Đại phòng ngày thường vốn hiền lành thật thà, ức h.i.ế.p đến mức .”

Vương Quế Hoa những lời chỉ trích của dân làng xung quanh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Trưởng thôn cau mày Vương Quế Hoa: “Vương Quế Hoa, công thức là của riêng Khương Dao, ngươi còn cưỡng đoạt?”

Vương Quế Hoa ngụy biện: “Trưởng thôn, ngươi xem, nó sống trong nhà họ Khương chúng lâu như , chúng nuôi nó lớn, công thức quả tương đưa cho thì ?”

Trưởng thôn lắc đầu: “Ngươi đừng ngang ngược vô lý, chuyện sáng mắt là rõ.”

Quan sai mất kiên nhẫn: “Được , chính sự , chuyện suất lao dịch.”

Nghe lời , sắc mặt Khương Nhị Thúc lập tức tái mét, lao đến mặt nương , hét lên the thé: “Nương ơi, con phục cái khổ dịch đó ! Đó là việc con thể !”

Chưa đợi Khương Nhị Thúc dứt lời, Khương Tam Thúc bên cạnh cũng vẻ mặt hoảng sợ xông tới, nắm chặt lấy tay áo nương cầu xin: “Nương ơi, con cũng ! Người nghĩ cách , nếu bắt con phục lao dịch, thể con chịu nổi đây!”

Lúc , Khương Tứ Thúc vẫn luôn im lặng trong góc cuối cùng cũng nhịn nữa, vội vàng tiến lên, lời lẽ khẩn thiết : “Nương, bây giờ đang là thời điểm then chốt để chuẩn cho kỳ thi khoa cử, hài nhi cần dốc hết tâm sức việc học, tuyệt đối thể phân tâm phục lao dịch! Nếu , tiền đồ cả đời của hài nhi sẽ hủy hoại mất!”

 

Loading...