Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Mặc dù   dạy   nhiều , nhưng sự lĩnh ngộ của Kiếm tôn trong chuyện  thật sự  bình thường.
Nụ hôn    bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng  tràn ngập những cảm xúc chân thật nhất của .
 
Hoang mang bất an, mẫn cảm tự ti, u uất cố chấp... cùng với d/ục v/ọng và khát khao nguyên thủy.
Nếu  nụ hôn của Ma tộc là để “ăn”, là để ve vãn.
Thì nụ hôn của Giang Thính Tuyết, chính là sự hiến tế, là sự tự bạch của . editor: bemeobosua. Không  bất kỳ kỹ xảo nào, nhưng  khiến lý trí đang lung lay của    sụp đổ.
 
Trước khi  chủ động hôn lên,  còn âm thầm tự nhủ,  thể  quá đáng.
Để tránh mất kiểm soát, chỉ cần hôn hít ôm ấp vài cái, an ủi cảm xúc của  là ,   ăn quá nhiều.
 giờ đây.
Lý trí gì chứ,  ch/ết .
 
17.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-tren-nui-cao-lay-than-nuoi-nu-ma-ton/chuong-16.html.]
Ta phát hiện  lẽ    sai hướng từ một trăm năm .
Nếu ngày đó    "bỏ tiền mua   nam sủng", mà chỉ khen Giang Thính Tuyết vài câu,  lẽ một trăm năm    l/ừa   về .
 ,  cũng  ngờ, điều  thể khiến vị kiếm tôn thanh cao  chủ động cởi y phục.
 
Chỉ là một câu: "T/hân t/hể của ngươi thật ,   thích."
Không cần ép buộc,  cần t/rói tay chân , chỉ cần một lời khen chân thành,   thể khiến  đỏ mặt, ngoan ngoãn cởi bỏ y phục của .
“Ngươi… ngươi thích là ,” Hắn  rõ lời  và hành động của  lúc  quá đỗi buông thả, nhưng   kìm  mà  chiều lòng  hơn nữa, “Vân Trừng, ngươi  gì cũng , bảo   gì cũng … chạm   nhiều hơn nữa .”
 
Giang Thính Tuyết     mặc sức cho  đòi hỏi, cứ như là ngay cả  thở và nhịp tim cũng đều do  khống chế. editor: bemeobosua. Ta như ý , bàn tay thuận theo eo bụng săn chắc, vuốt ve  xuống.
“Này, thật   đây  cũng từng học dùng kiếm,” Lòng bàn tay  khẽ nắm , chợt  sang chuyện khác, “ luyện mấy chục năm cũng chẳng thành tựu gì,  đó thì  chạm  nữa,  là hôm nay ngươi dạy  nhé?”
Giang Thính Tuyết mẫn cảm đến cực điểm, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Giọng  gần như van xin: “Đừng, đừng dùng sức như .”
“Ồ, cũng đúng, dùng kiếm cần sự linh hoạt,” Ta giả vờ như  hiểu , nới lỏng chút sức, cổ tay hoạt động hai cái, “Ngài xem thế   đúng ?”