mà.
“Kinh mạch còn  nối , ngươi đừng vội luyện kiếm, đây là gánh nặng cho cơ thể ngươi đấy.” Ta ngáp một cái, thiện ý khuyên nhủ.
 
Cơ thể  giờ  thể   bình thường, cũng chỉ dựa  một  cuối cùng gắng gượng, luyện kiếm chỉ càng  v/ết t/hương trong của  thêm nặng.
Thế nhưng Giang Thính Tuyết  đặc biệt cố chấp trong chuyện :
“Ta sẽ chú ý chừng mực, sẽ   phiền ngươi .”
 
Đây là vấn đề  phiền   ? Đây là vấn đề  cứ nhất quyết  nhảy múa  lưỡi d/ao.
Nhìn thấy một bộ kiếm pháp còn  luyện xong, sắc mặt Giang Thính Tuyết  tái nhợt, chân lảo đảo suýt ngã.
Cơn buồn ngủ của  lập tức bay biến, vội vã lao đến ôm lấy .
 
“Rốt cuộc ngươi đang vội cái gì, cho dù  thích luyện kiếm đến mấy, ngươi cũng  đợi  nghĩ cách nối  kinh mạch cho ngươi !”
Ta thề,  tuyệt đối   ý định m/ắng . editor: bemeobosua. Cùng lắm là vì lo lắng mà giọng    gấp gáp một chút.
 
Kết quả, Giang Thính Tuyết  mà   m/ắng đến .
Kiếm Tôn! Giang Thính Tuyết! Bị  m/ắng đến !
Ôi  ơi, cảm giác đời   sống trọn vẹn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-tren-nui-cao-lay-than-nuoi-nu-ma-ton/chuong-14.html.]
 
15.
 
Được , thật  cũng  hẳn là .
Sau khi   q/uát, Giang Thính Tuyết với đôi mắt đỏ hoe vùi  cổ , giọng  mang theo sự thất vọng và m.ô.n.g lung  thể che giấu:
“Ta   vội. Chỉ là ngươi từng  thích th/ân th/ể của , nhưng gần đây   đến tìm  nữa,  chỉ là ...”
 
Hắn chỉ  thông qua luyện kiếm để duy trì vóc dáng, để  đừng quá nhanh chán .
Ta  chút á khẩu.
Giang Thính Tuyết trong ấn tượng của ,  nay luôn là đóa hoa kiêu ngạo  đỉnh núi.
Ngay cả trong những khoảnh khắc thê thảm, chật vật nhất, ngay cả khi mất  ý chí cầu sinh,  cũng  từng cong lưng,  từng cúi đầu  bất kỳ kẻ tầm thường nào.
 
Ngay cả  giường, khi  ép  những chuyện  quen thuộc,  cũng giữ vẻ e thẹn, non nớt, tự bọc  kín kẽ.
Thế nhưng khoảnh khắc , chiếc vỏ sò vốn luôn đóng chặt  mở  một khe hở vì , để lộ phần mềm mại bên trong chỉ    thể thấy.
 
“Ngày xưa, Kiếm tông cho  một nơi dung , là vì họ coi trọng tu vi và thiên phú của ,  lợi dụng  để củng cố địa vị của . Ta đều , nhưng   quen  một thanh kiếm   suy nghĩ.”
“Chỉ  ngươi  mưu cầu gì ở , nhưng  thà ngươi ,” Hắn tựa trán  vai , khẽ , “Tạ Vân Trừng, ngươi  thể  cho  , ngươi  gì ?”