Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 160-161: Có H nha!
Cập nhật lúc: 2025-09-17 09:34:37
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ em chỉ thích lúc nó mềm thôi!” Tuyết Nhi ngang ngược yêu cầu: “Chú thu nhỏ nó cho em !”
“...”
Lục Ngạn chau mày thằng em đáng thương đang hưng phấn của , bé con say đến nửa tỉnh nửa mê, bất lực .
Người khác đều bạn trai 1m8 và 18cm, cao 1m92 với thằng em cũng tầm đó thì cô chê bai… Lòng tự tôn của Lục Ngạn bất chợt đả kích nghiêm trọng.
Tuyết Nhi sấp giường, úp mặt giữa hai chân đàn ông nắm lấy gậy thịt và lắc lắc:
“Chú… hu hu… nó cứng thế sờ vui…”
Người đàn ông hít một , nhiệt độ trong phòng vốn cao nhưng thấy khô nóng khắp . Đầu nấm vì kích thích mà rỉ chất lỏng trong suốt, dính lên ngón tay mềm mại của bé con.
Tuyết Nhi chọc chọc đó, :
“Ô, nó… phun nước!”
Đầu óc cô tỉnh táo, lúc thấy thứ ấm nóng ho như liền dùng tay nghịch tới nghịch lui.
Lục Ngạn đưa tay lên đỡ trán, cuối cùng chỉ thể đẩy tay cô , kéo quần lên và :
“Bây giờ em đang say, ngày mai khả năng cao sẽ đau đầu, còn l..m t.ì.n.h nữa thì sẽ mệt. lấy nước giải rượu cho em.”
Anh dứt lời liền xoay thẳng ngoài, để bé con giường mặt đờ đẫn.
Tuyết Nhi phục hồi một chút tỉnh táo, tức giận bò xuống giường đuổi theo bóng dáng cao lớn của :
“Trả cho em… Hu hu, cái đó của em mà!”
Chân cô ngắn, đuổi kịp đôi chân hơn 1m của đàn ông, chỉ thể hét lên đầy ấm ức:
“Chú, chú… là cái đồ ăn cướp!”
Lúc Lục Ngạn mới chú ý tiếng gọi của Tuyết Nhi, , kinh hãi thấy cô lảo đảo suýt ngã.
Chân dài sải bước về phía , Lục Ngạn nhanh tay lẹ mắt ôm cơ thể mềm mại của cô lòng.
Mặt Tuyết Nhi đỏ bừng bừng, nhiệt độ cơ thể cũng cao, nhưng Lục Ngạn do sốt, chỉ vì cô đang say mà thôi.
Anh bế Tuyết Nhi về phía sofa, thả cô xuống :
“Đợi ở đây, lấy nước cho em!”
Cô gái nhỏ vẫn còn đang dỗi, mắt híp chằm chằm .
Lục Ngạn nhanh trở về, thấy Tuyết Nhi đang bò sofa, váy ngủ cho bây giờ trượt lên cao, để lộ cặp chân trắng nõn xinh .
Anh đặt chai thuốc giải rượu xuống bàn, đưa tay định chỉnh váy cho cô, ai ngờ cô bất ngờ nhổm dậy, một nữa nắm lấy cạp quần của .
Lục Ngạn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô:
“Bé con, em gánh nổi hậu quả !”
“Cởi !” Tuyết Nhi kéo mãi nên phát cáu: “Chú đừng ỷ trai mà hung hăng với em nhé!”
“ hung hăng lúc nào?”
Anh bất lực nở nụ :
“Đang nghĩ cho em đó.”
Tuyết Nhi như một đứa trẻ lớn ức hiếp, cô há miệng cắn cổ tay đàn ông. Anh da dày, căn bản thấy đau, nhưng vẫn chịu thua cô:
“Được , em đừng hối hận ?”
Để cho chắc ăn, Lục Ngạn cầm điện thoại lên gọi Đinh Mục canh chừng, tuyệt đối để tiến phòng khách, đó mới buông tay .
Tuyết Nhi lập tức kéo quần xuống, thấy gậy thịt, cô liền ngây ngô một tiếng:
“He he, dễ thương quá .”
“...”
Cô nghiêng giường, đưa tay nắm lấy nam căn thật chặt híp mắt , bộ dạng như sắp ngủ.
“Tuyết Nhi?” Người đàn ông đưa tay chạm gò má của cô. “Em chơi nữa ?”
“Em… buồn ngủ…” Bé con lẩm bẩm, mắt còn chẳng thèm nâng lên.
Đôi mắt phượng của đàn ông toát tia lửa hừng hực, cầm lấy chai nước giải rượu bàn, :
“Em hư như , đánh đòn.”
Sau khi miễn cưỡng cho Tuyết Nhi uống xong, Lục Ngạn xuống thằng em vẫn đang gọn trong tay của bé con, nên thế nào.
Đòi tụt quần , đòi nắm cây gậy cho bằng ngang nhiên ngủ ? Làm gì chuyện dễ dàng thế!
Lục Ngạn rút nam căn khỏi tay của Tuyết Nhi cô bừng tỉnh:
“Ưm?”
Cô tựa lưng sofa, nâng đôi mắt mê man lên mắt Lục Ngạn.
“Câu dẫn xong mặc kệ trướng đến phát đau ?”
Anh xuống Tuyết Nhi, nắm lấy bắp đùi non mềm và nâng cả hai chân cô lên, váy ngủ chỉ qua m.ô.n.g một chút, lúc liền trượt lên cao, để lộ quần lót màu hồng phấn đáng yêu.
Tất cả thứ của Tuyết Nhi đều thể khiến đàn ông cảm thấy thể như phát hỏa.
Từ làn da trắng mịn mềm mại, khuôn mặt nhỏ xinh ngây ngô, đến xương quai xanh tinh tế bộ n.g.ự.c nhỏ căng tròn, thậm chí đôi chân thon dài đang nắm chặt!
Dáng vẻ cô ngọt ngào như dễ khơi gợi ham bảo vệ che chở của đàn ông.
Lục Ngạn nuốt nước bọt, thấy cô phản ứng gì thì đưa tay nắm lấy quần lót, đó kéo nó sang một bên.
Tiểu huyệt phấn nộn hiện mắt, đàn ông chẳng ngần ngại mà áp mặt , đầu lưỡi quét nhẹ lên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-160-161-co-h-nha.html.]
Hai chân Tuyết Nhi run rẩy, cô hé mắt , thở một dài :
“Chú, chú gì …?”
“Liếm huyệt.” Người đàn ông chẳng hề ngại ngùng chút nào, , tay gãi nhẹ âm đế của cô.
Tuyết Nhi liền phát tiếng kêu đáng yêu:
“A, … Em, em buồn ngủ…”
Lúc cô lời , đầu lưỡi đàn ông tiến bên trong phá phách khắp nơi, l.i.ế.m cho cô kêu rên liên tục.
Lục Ngạn tập mãi thành thói quen, kỹ thuật ngày càng , luôn thể tìm những nơi nhạy cảm của cô mà nghiền ép, khiến cho cô khống chế chính .
“Hu hu… Đừng, đừng l.i.ế.m nữa…”
Lỗ nhỏ ngừng tuôn mật dịch trong suốt, lúc Lục Ngạn hôn nơi đó còn phát tiếng nước nhóp nhép cô đỏ bừng mặt.
Chẳng mấy chốc, Tuyết Nhi biến thành một vũng nước mềm mại.
Cơ thể sớm quen với những mật của Lục Ngạn, ban đầu còn ngại ngùng cho , về , tay cô vô thức nắm chặt tóc của đàn ông ấn huyệt động của .
Nữa, nữa! Tuyết Nhi cảm giác nóng hừng hực, bởi vì khe suối chảy quá nhiều nước nên cô ngày càng khó chịu, bên trong cần thứ gì đó càng cứng càng nóng hơn!
Có lẽ là thần giao cách cảm, Lục Ngạn đang say sưa l.i.ế.m mút bỗng nhiên dừng và ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dục vọng cách nào che giấu, chiếc cằm cương nghị dâm thủy thấm ướt, trông quyến rũ hư hỏng.
Bé con dáng vẻ đó của chọc cho ngứa tận tâm can, cô chủ động mở hai chân rộng để thấy tiểu huyệt.
Gương mặt thanh thuần lời vô cùng yêu mị:
“Chú trai, chơi em ?”
Lục Ngạn sững sờ dám tin tai , hình như trúng thuốc, bé con ngày càng bạo dạn, mấy lời vô cùng thuận miệng! Hoặc cũng thể bởi vì trong còn chút men nên chẳng ngại ngùng gì nữa.
“Vừa là ai bảo ?” Lục Ngạn nắm lấy thằng em đang trướng đau của , vuốt ve vài cái an ủi nó.
Bé con nửa ngửa tựa sofa, hai chân tạo thành hình chữ M, thể thấy thịt mềm bên trong đang mấp máy như thèm khát.
Quần lót còn cởi lúc che một nửa tiểu huyệt, nửa kín nửa hở, ngây ngô mà dâm đãng, phát điên!
Ánh mắt Lục Ngạn tối sầm , nhắm ngay lối , chọc thẳng nam căn đang căng cứng của trong.
Khoảnh khắc tiến , cả hai đồng thời phát tiếng rên nhẹ.
Tuyết Nhi cong lưng nắm lấy bắp tay , mười ngón chân co , sướng tới mức rơm rớm nước mắt.
Dương vật thô to chèn ép hai bên vách thịt, còn , hình như vải quần lót cũng gậy thịt đ.â.m trúng nên tiến trong luôn ! Vải mềm cọ nếp gấp bên trong, cảm giác ngưa ngứa khó chịu, nhưng cũng chút thích thú.
“Chú, quần… quần lót… A!”
Tay đàn ông đè hai bắp đùi của cô, chờ cô hết câu bắt đầu cọ xát, Tuyết Nhi sự tấn công bất ngờ và hung hãn cho thét chói tai.
Lục Ngạn đ.â.m mấy cái mới phát hiện sự vướng víu, rút dương vật , hai tay nắm lấy quần lót nhỏ và dùng sức xé mạnh. Vải mỏng rơi xuống sàn nhà, dị vật còn bên trong nữa.
Tuy rằng nãy vướng víu thật nhưng cũng sướng, mắt bé con rơm rớm nước, mới thở phào thì lỗ nhỏ tiếp tục cắm mạnh một cái.
“Ưm, chú… chờ… hức…”
Người đàn ông phát lực, nhớ đến câu lúc nãy của cô ở trong phòng, hung hăng đ.â.m sâu trong hỏi:
“Sao hả? Còn gọi nó là con giun nhỏ ? Em thích đ.â.m như ?”
Mỗi một câu hỏi kết thúc, Lục Ngạn đẩy hông, cắm càng sâu.
Hoa tâm liên tục đụng , cảm giác tê dại như điện giật, Tuyết Nhi chịu nổi mà nức nở:
“Hu hu… Chú, nhẹ, nhẹ thôi… Em chịu …”
“Không chịu ?”
Người đàn ông thả chậm tốc độ cắm rút, nhẹ nhàng kích thích những nếp gấp bên trong.
Mồ hôi chảy xuống trán , lưng cũng dần dần trở nên âm ẩm. Lục Ngạn khẽ dừng , đó kéo áo ngủ ném , hình vạm vỡ ngay lập tức trần như nhộng.
Không lớp áo cản trở, thấy thoải mái hơn nhiều, động tác cũng kịch liệt hơn so với .
Tuyết Nhi cắm thô bạo tới mức dâm thủy chảy ròng, văng khắp sofa.
Tiếng thể va chạm mạnh mẽ liên tục vang lên trong phòng khách, lúc , chỉ cần mở cửa tiến sẽ dễ dàng thấy cảnh tượng dâm mỹ ở đây.
Cô gái nhỏ đàn ông ấn sofa, hai chân lúc vắt ở cổ và đong đưa theo động tác nhanh chóng.
Eo hông mạnh mẽ hữu lực cứ thọc rút như liên tục, cô thậm chí rên rỉ nổi, cổ họng như nghẹn , chỉ thể phát âm thanh ưm ưm bé xíu.
“Bé con giỏi lắm, xem , em chịu ! Lần còn yêu cầu mạnh hơn, sâu hơn, càng thô bạo em càng thích ?”
Trong phòng khách chỉ còn tiếng thể va chạm bành bạch, Tuyết Nhi khó khăn hô hấp, mỗi Lục Ngạn cắm sâu hết cỡ, cô chỉ thấy hoa tâm tê rần.
Móng tay cắm sâu phần da sofa, Tuyết Nhi cố hé miệng nài nỉ:
“Chú, nhẹ… ưm, nhẹ… chút…”
Hành lang chật hẹp sớm nới rộng, ướt át và ấm nóng đến mê lòng .
Lục Ngạn càng càng tàn nhẫn, nếu Tuyết Nhi đang ép sofa thì văng ngoài từ lâu.
Mồ hôi thấm ướt tấm lưng đàn ông, mệt mỏi, như một cái máy mà giã như điên huyệt nhỏ.
Dương vật thô to nghiền ép từng chút từng chút một, Tuyết Nhi nức nở:
“Ô, sâu… hu hu…”
Cô là sâu quá, đàn ông cố tình hiểu sai, giọng trầm thấp quyến rũ vang lên bên tai cô:
“Sâu hơn nữa? Bé con dâm đãng, chơi c.h.ế.t em.”