Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 154-156
Cập nhật lúc: 2025-09-17 09:32:41
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trở về Hồ gia, Lục Ngạn và Hồ Đông ai nấy cũng mặt sưng mày xỉa, thèm chuyện với .
Đoan Mộc Tình đưa về phòng giam trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Lúc Đoan Mộc Hoành thấy em gái m.á.u me đầy thì khỏi kinh hãi, ở đây một ngày ăn đòn ba bữa cơm, sớm sinh ám ảnh với cái tên Hồ Đông. Bây giờ càng khắc sâu hơn trong đại não một điều, tuyệt đối đừng đùa giỡn với những thế lực lớn bằng tính mạng của .
Không lâu lắm, bác sĩ đến băng bó và tiến hành gắp đạn cho Đoan Mộc Tình. Suốt quá trình họ sử dụng thuốc tê theo yêu cầu của Hồ Đông, Đoan Mộc Tình cơn đau xé da xé thịt cho tỉnh .
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng trong phòng giam kín bưng, Đoan Mộc Hoành co rụt , khi một tên tới mở cửa, ông còn giật b.ắ.n lui .
“Đoan Mộc Hoành, ông thả , ngoài .”
Chủ mưu bắt, những khác của Đoan Mộc gia cũng nên cút về.
…
Khi Tuyết Nhi tỉnh dậy giường, Lục Ngạn đang bên cạnh nghịch lọn tóc dài của cô.
Hai mắt bé con vẫn còn sưng, đau lòng :
“ bắt bà , em xử lý thế nào?”
Đầu óc Tuyết Nhi trì trệ một lúc cô mới khẽ hỏi:
“Nếu là chú thì chú sẽ gì?”
Tuyết Nhi , đó dù cũng là cô út của …
Lục Ngạn bình tĩnh một chữ:
“Thiêu.”
Giống như cách mà bà hãm hại cha vợ của , để bà nếm mùi đau khổ khi lửa nóng thiêu đốt.
Tuyết Nhi lắc nhẹ đầu:
“Hay là chọn cách khác ạ.”
“Bắn c.h.ế.t tại chỗ thì nhân từ quá, , nên hỏi em.”
“...”
Tuyết Nhi bằng ánh mắt tràn ngập ý , lẽ bởi vì tức giận cô nên chú Ngạn mới những lời đáng sợ như .
Bé con tựa lòng , tiếng tim đập nhẹ nhàng, cảm giác như cả thế giới tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào, thật an tâm.
“Chú.”
“Ừm?”
“Em yêu chú, yêu nhiều.”
Anh là thứ hai cho cô cảm giác yên bình như thế bố.
Thời gian ở cùng Hồ Đông cô cũng sẽ những nỗi lo vụn vặt, nhưng chỉ cần Lục Ngạn ở đây, cô lo nghĩ bất kỳ điều gì. Cho dù thế giới sập xuống, cũng sẽ chống đỡ cô.
Người đàn ông hôn lên mái tóc dài, yêu thương xoa xoa gò má cô:
“ cũng yêu em.”
Anh tin tưởng thế gian sẽ ai yêu Tuyết Nhi nhiều hơn .
Lục Ngạn đặt cằm lên đỉnh đầu Tuyết Nhi, khẽ :
“Bé con, em chính là sinh mạng của .”
Anh tuyệt đối để khác tổn thương đầu quả tim của , cho dù là Hồ Đông, nếu khiến cô đau lòng thêm nữa thì cũng sẽ nể tình.
Sau khi Tuyết Nhi vệ sinh cá nhân xong, Lục Ngạn gọi chuẩn thức ăn cho cả hai hỏi cô:
“Em gặp phụ nữ đó một ?”
Tuyết Nhi khựng , đó mỉm :
“Giao hết cho chú.”
Cô bà sẽ xử lý như thế nào nữa, cho dù cũng là do bà tự chuốc lấy!
Chuyện còn , Lục Ngạn bàn bạc với Hồ Đông nhanh.
Đứng phòng giam, phụ nữ nửa sống nửa c.h.ế.t song sắt, Lục Ngạn lạnh nhạt :
“Phế tứ chi vứt đường là .”
Hồ Đông khẽ ừ:
“ sẽ cho kiểm soát con cái của bà . Ai đến gần Đoan Mộc Tình thì chắc chắn chú ý cái đầu của .”
Trong miệng Lục Ngạn ngậm một que kẹo mút, quen tay cầm nó như điếu thuốc Hồ Đông chú ý:
“Cai thuốc bằng cái thứ trẻ con ?”
“Sáng nay Tuyết Nhi cho cháu đấy, chú ?” Nụ bên môi Lục Ngạn chút hư hỏng.
Người đàn ông bình thường đối xử với ngoài tàn nhẫn độc ác bao nhiêu, dính đến Tuyết Nhi vẻ trẻ con đáng yêu bấy nhiêu.
Lục Ngạn cầm que kẹo huơ huơ mặt Hồ Đông như thị uy:
“Tuyết Nhi là ngoại lệ duy nhất của .”
Môi Hồ Đông giựt giựt.
“ cũng là ngoại lệ duy nhất của em .”
Nói , Lục Ngạn đút một tay túi quần nghênh ngang rời .
Chuyện còn Hồ Đông tự mà xử lý, cũng dư thời gian Đoan Mộc Tình đánh gãy tay chân kêu gào như một con heo chọc tiết.
Anh bận rộn cùng bé con du ngoạn Bắc Thành, lẽ bởi vì ở cùng cô nên đến , đối với cũng là cảnh .
Tuyết Nhi mặc một bộ váy hai dây màu trắng đơn giản chạy bước nhỏ ở phía bước, Lục Ngạn lặng lẽ theo , môi cong lên thành hình vòng cung.
Buổi tối hôm đó, Lục Ngạn đang ngoài lấy nước cho Tuyết Nhi thì phát hiện cũng đang… ngậm kẹo.
Trên mặt Lục Ngạn xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Hồ Đông: “Của Tuyết Nhi cho.”
“Mày bảo cai thuốc bằng thứ trẻ con mà?”
“Bảo hồi nào?”
Lục Ngạn khinh thường vô cùng:
“Mày là lão đại của cả một băng đảng, lật mặt như sợ chê ?”
“Không.” Hồ Đông bắt chéo chân sofa, dùng lưỡi đá viên kẹo một vòng, : “Mày dối con nít còn ngại, tao sợ cái gì? À đúng , lưng còn đau ?”
Lại nhắc đến chuyện đánh lén, Lục Ngạn tức giận, gân xanh trán nổi hết lên. Anh cầm cốc nước ấm tay, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên nở nụ mang theo vài phần gian ác:
“Lấy cho tao một ít keo dán , hông Tuyết Nhi cũng đau đó.”
Trên mặt Hồ Đông như nứt một cái khe, rút viên kẹo trong miệng ném về phía Lục Ngạn, nghĩ đây là quà Tuyết Nhi cho nên đút trở về :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-154-156.html.]
“Không , mày cưới Tuyết Nhi thì gọi tao một tiếng chú cho đàng hoàng thôi. Luận vai vế, tao chẳng khác nào là cha mày cả!”
“Chú vợ, cha.” Lục Ngạn sửa lời : “Đừng ảo tưởng.”
Hai bắt đầu mồm năm miệng mười, căng thẳng tới mức ở trong nhà ai yên , ngoại trừ Tuyết Nhi.
Chỉ khi nào cô xuất hiện thì bọn họ mới chịu im lặng, hoặc là giả vờ thiết với .
Hồ Đông cho đánh gãy tay chân Đoan Mộc Tình đem bà vứt ngoài, trở thành một vô gia cư. Bất kỳ ai trong Đoan Mộc gia cũng dám tới giúp. Mà ngày đó bà trốn thoát một , từng nghĩ đến con cái ở sẽ gặp sự trả thù đáng sợ thế nào. Vậy nên khi Đoan Mộc Tình phế, con của bà cũng chẳng thèm mặt.
Sau khi Hồ Đông trao hết tài sản cho Tuyết Nhi, bé con bỗng nhiên trở thành phú bà, tiền xài tới kiếp chắc cũng hết.
“Ba căn biệt thự ở Bắc Thành, năm căn chung cư đang cho thuê, còn cả một sân golf lớn và hai công ty niêm yết ở nước ngoài vẫn đang hoạt động…” Tuyết Nhi tài sản thống kê lé cả mắt.
Cô từng nghĩ sẽ nhiều như ! So với bất kỳ một vị tiểu thư nào ở Bắc Thành đều thua kém!
Hồ Đông với cô:
“Đây còn bộ, lúc đó chú cố hết sức nhưng chỉ giữ hai phần ba tài sản của cha cháu.”
Bé con cảm kích nhào qua chỗ Hồ Đông:
“Như quá đủ , chú, cảm ơn chú!”
Vốn định ôm Hồ Đông một cái như thói quen, nhưng giữa chừng eo một lực mạnh túm , Lục Ngạn dễ dàng nhấc bổng cô lên, ôm lòng và :
“Tuyết Nhi, em trưởng thành , thể tùy tiện như nữa.”
“Ô? Em hiểu , xin , nhất thời kích động nên em quên mất.”
Hồ Đông đang dang tay định đón Tuyết Nhi thì chững giữa trung. Mẹ kiếp! Giờ thể hiện tình cảm chú cháu bình thường cũng ngăn cản?
Ánh mắt Lục Ngạn nghiêm túc về phía Hồ Đông:
“Chú cũng Tuyết Nhi lớn , đừng ôm ấp, dễ khiến hiểu lầm. Còn nữa, tài sản nhận , chuyện của Đoan Mộc gia cũng giải quyết xong xuôi, ngày mai cháu và Tuyết Nhi sẽ về nhà.”
Lục Ngạn nhấn mạnh hai chữ cùng khiến tâm trạng Hồ Đông trở nên tệ, khác nào nơi nhà của Tuyết Nhi chứ?
lúc Hồ Đông đang khó chịu, ngoài cửa truyền tới giọng của quản gia:
“Hồ tổng, Na Na đến tìm ngài, cô nếu ngài chịu gặp thì sẽ về.”
“Để cô chờ.” Hồ Đông cáu tới mức đánh : “Sau tuyệt đối đừng để thấy cái tên Na Na nữa.”
Nếu cô giả vờ giả vịt mặt , khiến hiểu lầm Tuyết Nhi thì bây giờ đang ôm Tuyết Nhi là !
lầm năm tuyệt đối thể lặp nữa.
Tuyết Nhi thấy cái tên Na Na thì đầu sang , chút bất ngờ lời của Hồ Đông:
“Chú thật sự gặp thím, … Na Na nữa ?”
“Không gặp.”
Quản gia truyền đạt lời của Hồ Đông cho Na Na nhưng cô vẫn kiên quyết :
“ tin tuyệt tình như , vẫn sẽ chờ!”
“Được, tùy cô.”
Kết quả là Na Na ở cổng từ sáng đến tối, như một chú cún trông nhà, đói mệt, chật vật vô cùng.
mà cô chờ mãi xuất hiện.
Lần , Hồ Đông thật sự cắt đứt với Na Na, cho dù cô là bạn cũ nhiều năm thì ? Hắn quá nhân từ với cô .
Đêm mùa xuân mưa lớn, Na Na vẫn kiên trì ở cổng với hy vọng mong manh rằng Hồ Đông sẽ cảm thấy thương tiếc. Chỉ là khổ nhục kế sử dụng đúng , đúng chỗ thì mới phát huy tác dụng.
Quản gia nhớ rõ Hồ Đông thấy cái tên Na Na nữa, nên khi Na Na ngất xỉu cổng biệt thự, ông gọi bảo vệ dặn dò:
“Đưa cô đến bệnh viện, chỉ cần cô xuất hiện thì đóng cổng cho . Dặn dò bên phía công ty luôn, để phụ nữ đến phá rối nữa.”
Một ngày , Na Na chịu đựng mưa gió lạnh buốt tạt đến đổ bệnh.
Dưới thời tiết mát mẻ như , Tuyết Nhi co ngủ trong lòng Lục Ngạn, thoải mái vô cùng.
Hồ Đông thì xem báo cáo từ cấp , bởi vì phong tỏa Bắc Thành chỉ để bắt Đoan Mộc Tình, đơn hàng hủy lên tới hơn 200, thiệt hại nhỏ.
mà căn bản quan tâm, chút tiền đó thể kiếm , quan trọng là trả thù cho Tuyết Nhi.
Hồ Đông cầm lấy bức ảnh bàn lên xem, lúc đó Tuyết Nhi mới nghiệp cấp ba, thật sự đáng yêu. Đây là một trong những bức ảnh mà thích nhất…
Người đàn ông vuốt ve bức ảnh, khẽ :
“Bé con, chúc em hạnh phúc.”
Ban đầu Hồ Đông nghĩ giao Tuyết Nhi cho một như Lục Ngạn là việc quá nguy hiểm và tràn ngập rủi ro. quan sát nhiều ngày, thể thấy Lục Ngạn trân trọng bảo bối nhỏ như thế nào.
Nếu hỏi Hồ Đông đau lòng , câu trả lời chắc chắn là .
đồng thời, cũng vui cho Tuyết Nhi.
Sáng sớm ngày hôm , Lục Ngạn dậy và chuẩn thứ tươm tất, còn Tuyết Nhi thì ngủ đến 11 giờ mới mơ màng tỉnh giấc.
Chỉ cần cô mở mắt, liền thể thấy đàn ông với khuôn mặt yêu nghiệt nào đó đang nghịch tóc cô. Đối với , chuyện vẻ là chuyện thú vị?
“Dậy ? Em ăn gì?”
Lục Ngạn xoa xoa tóc cô, Tuyết Nhi lật , phát tiếng ừm ừm khẽ.
“Bé lười, em về nhà nữa ?”
Nghe đến đây, Tuyết Nhi mới thở dài một tiếng bò dậy, đầu tóc rối bù, mắt thì híp cả , đáng yêu buồn .
Lục Ngạn vuốt tóc cho cô, :
“ định đưa em đến Đến Thành chơi một chút.”
Nơi đó là thủ đô, cũng là trung tâm của đất nước , nhiều thế lực phức tạp tranh đấu với tại đây.
Toàn quốc chia thành ba khu vực lớn với vô tỉnh và thành phố, gồm khu vực phía bắc: Bắc Thành, khu vực trung tâm: Đế Thành và khu vực phía nam: Nam Thành.
Ba nơi thể là tấc đất tấc vàng.
Tuyết Nhi còn từng đặt chân đến khu trung tâm của Đế Thành bao giờ, Lục Ngạn sẽ chơi, cô liền hào hứng đáp:
“Em dậy ngay!”
Sau đó lâu, Hồ Đông lưu luyến tiễn cục cưng của lên phi cơ riêng.
Tuyết Nhi bịn rịn bên cạnh Hồ Đông chuyện mãi, mặc dù cô cảm thấy ở đây chán nhưng bảo cô rời xa chú Đông nữa, cô vẫn buồn lòng.
“Đi , khi nào thời gian thì chú sẽ đến tìm cháu.” Hồ Đông vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ngoan, nếu bắt nạt cứ với chú, cho dù đang ở bất cứ chú cũng ngay lập tức chạy đến, xử lý luôn cái tên dám động cháu.”
Vừa , liếc về phía Lục Ngạn ở bên cạnh.
Khóe môi Lục Ngạn cong lên, đáp.
Song, thời điểm Lục Ngạn cửa lớn của phi cơ giơ ngón giữa với Hồ Đông:
“Tạm biệt, chú ở mạnh khỏe.”
Hồ Đông chịu thua cái tên trẻ con , nhưng chính cũng hành động tương tự, thậm chí còn giơ cả hai ngón giữa lên và dùng khẩu hình miệng mà :
“Phắn !”