Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 152-153
Cập nhật lúc: 2025-09-17 09:32:08
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc dầu sôi lửa bóng, hai đàn ông vẫn quên đấu đá .
Nửa tiếng đó, hơn trăm của Hồ Đông tập hợp đầy đủ.
Lục Ngạn kiểm tra khẩu s.ú.n.g mà mang theo, :
“Đưa một băng đạn.”
Dáng vẻ của Lục Ngạn là thật sự g.i.ế.c ? Hồ Đông đưa tay chụp lấy cổ tay Lục Ngạn, cảnh cáo:
“Ở địa bàn của tao thì , Tuyết Nhi cũng sẽ vui nếu mày hủy diệt Đoan Mộc gia.”
Nếu Hồ Đông , Lục Ngạn suýt chữa quên bây giờ đang ở Bắc Thành. Mẹ kiếp, bây giờ mà ở Nam Thành thì trực tiếp lấy phi cơ sang ném cho Đoan Mộc gia vài quả l.ự.u đ.ạ.n cho .
Đối với Lục Ngạn, những kẻ vô tâm vô tình đó xứng họ hàng của Tuyết Nhi.
thể chỉ nghĩ , Tuyết Nhi vẫn là một cô bé sống tình cảm.
Lục Ngạn cất s.ú.n.g trong áo, :
“Được , mang theo để phòng thôi.”
“Phòng ?”
Môi Hồ Đông run lên, thằng ch.ó b.ắ.n vài của Đoan Mộc gia mới lạ.
thôi, miễn là c.h.ế.t nhiều thì vẫn xử lý .
Hồ Đông hiệu cho của lên xe, Lục Ngạn chẳng hề ngại ngùng lên chiếc Cadillac của Hồ Đông, nhàn nhã như chuẩn du lịch.
Nhìn giống sắp tìm kẻ thù để giải quyết chuyện xưa cho lắm.
15 phút khi đoàn xe của Hồ Đông lượt rời khỏi biệt thự và hướng về Đoan Mộc gia, Đoan Mộc Tình nhận tin tình báo.
Bà luôn gài theo dõi động thái của Hồ Đông để đảm bảo an của bản , hành động thì hoảng sợ :
“Bị phát hiện ? Lấy xe,dựa theo kế hoạch B, chúng rời ngay lập tức!”
Đoan Mộc Tình kẻ ngu một chỗ chờ chết.
Khoảng nửa tiếng đó, bộ Đoan Mộc gia bao vây, tứ phía đều là của Hồ gia, mặt mũi bọn họ dữ tợn trông chừng, cho bất kỳ ai thoát .
mà, cần tìm thì trốn từ một con đường bí mật.
Đoan Mộc Hoành và Đoan Mộc Tình là chị em ruột của Đoan Mộc Thương nên mặt dày mày dạn chuộc lợi, còn những khác kỳ thật cũng ham tiền của nhưng từng gì. Hay đúng hơn, bởi vì Hồ Đông nên họ dám gì.
Biết chạy mất, Lục Ngạn thở dài một tiếng:
“Vậy là mày cho mai phục sẵn bên ?”
Hồ Đông cáu điên lên:
“Mày bàn với tao, đến lúc Tuyết Nhi nhớ hung thủ mới gọi cho tao thì chuẩn thế chó nào?”
Lần Hồ Đông bực thật, nếu Lục Ngạn báo một tiếng thì cho chặn đường Đoan Mộc Tình !
Quay sang những đang run cầm cập quỳ gối mắt, Hồ Đông :
“Kiểm tra camera cho tao, xem Đoan Mộc Tình hướng nào .”
“Vâng , lập tức kiểm tra ngay!”
Toàn bộ 30 của Đoan Mộc gia, già trẻ lớn bé đều tóm gọn một chỗ, cuối cùng mất thêm 10 phút mới tìm thấy bóng dáng của Đoan Mộc Tình.
Hồ Đông dựa theo phương hướng bà rời mà phán đoán, đó gọi điện thoại ngoài.
“Lão đại, chuyện gì ?”
“Bỏ hết tất cả những giao dịch hiện tại , phong tỏa Bắc Thành cho tao.”
“Vâng? chuyến đơn hàng giá trị cực cao, lão đại…”
“Làm ngay!” Hồ Đông mất bình tĩnh quát.
“Vâng, xin lão đại.”
Người của Hồ Đông phân bố khắp các thành phố nhỏ ở Bắc Thành, mỗi ngày đến trăm giao dịch lớn bé, thể gọi liền tụ họp. bây giờ Đoan Mộc Tình bỏ trốn khiến phẫn uất, còn Lục Ngạn chế giễu khiến cho tâm trạng tệ nổi.
Hồ Đông liên hệ cho cảnh sát thành phố, thông báo vài câu, đó tắt máy.
Đêm tối yên tĩnh, bộ Bắc Thành đều chìm trong yên ắng.
Không ai tại , bộ đèn giao thông ở tuyến đường A2 của Bắc Thành chuyển sang màu đỏ, gây ùn tắc cực lớn.
Đoan Mộc Tình sốt ruột trong xe, tức giận :
“Sao vẫn kẹt xe ?”
Tài xế cũng là chuyện gì, toát cả mồ hôi.
Lần kẹt xe kéo dài hơn 30 phút, Đoan Mộc Tình bắt đầu cảm nhận chuyện chẳng lành.
“Quay đầu và đổi hướng, lên cầu !”
Bà bắt đầu tìm đường khác để trốn, chạy theo lối cũ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-152-153.html.]
Thời điểm thoát khỏi vụ kẹt xe, Đoan Mộc Tình thấy tim đập chút nhanh, đó là một dự cảm mãnh liệt.
Khi chiếc xe của bà chạy lên cầu một nửa, bà mới phát hiện sự tình bất :
“Sao đường nào lên? Mẹ nó, đầu, đầu nhanh lên!”
Bốn làn đường đều vắng tanh, chỉ chiếc xe bà chạy bon bon, thế nào cũng thấy sai trái.
lúc tài xế đầu xe , Đoan Mộc Tình mới thấy lưng từ lúc nào xuất hiện vô chiếc xe bảy chỗ màu đen, biển gần giống .
Chiếc Cadillac ở giữa còn đến ba biển , tượng trưng cho quyền lực, tiền tài, địa vị.
Đèn xe sáng rực chiếu mặt Đoan Mộc Tình, mắt còn thấy gì nữa, bà hoảng loạn, tay chân run bần bật.
Không, thể nào! Sao Hồ Đông thể phong tỏa cả cầu lớn ở Bắc Thành như thế?
Mất hồi lâu bà mới lấy thị lực, trong ánh sáng chói lòa của đèn pha, hai đàn ông chậm rãi tiến tới chỗ ba , dáng cao ngất đĩnh đạc.
Càng tới gần, bà càng cảm nhận rõ ràng sát khí của đàn ông ở bên trái.
Người bà quen, bà chỉ bên là Hồ Đông.
Cửa xe bỗng nhiên gõ ầm ầm, vệ sĩ của Hồ Đông :
“Xuống xe!”
Tài xế dám mở chốt cửa, run lẩy bẩy về phía Đoan Mộc Tình:
“Làm, đây?”
Đoan Mộc Tình hít sâu một , :
“Mở cửa.”
Bà chạy thoát, vì chỉ thể liều mạng một .
Vệ sĩ ở bên ngoài thủ sẵn thế, đmt mới bước , liền cảnh giác, thế nhưng ngàn vạn ngờ đến, bà mang theo một khẩu s.ú.n.g tự chế!
Đùng.
Tiếng s.ú.n.g khô khan và khó vang lên, vệ sĩ chó cùng rứt dậu nên phản ứng lanh lẹ né sang bên cạnh, phát b.ắ.n đó chỉ sượt qua vai . Thế nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đmt vượt qua xông về phía lan can cầu.
Toàn bộ quá trình , Lục Ngạn và Hồ Đông đều , vội chút nào.
“Định nhảy kìa.” Hồ Đông nhắc nhở Lục Ngạn.
“Biết.”
Người phụ nữ ở thành cầu xuống, độ cao hơn 30 mét, cho dù bà quyết tâm nhưng vẫn sợ tới nỗi đờ . Chỉ dòng nước đen ngòm bên thôi cũng đủ khiến tay chân bà mất sức lực, nơi nước xiết, nhảy xuống thì cửu tử nhất sinh. mà… nhảy thì chắc chắn sẽ sống bằng chết!
Lúc Đmt chồm lên lan can, Lục Ngạn nâng tay lên, hờ hững nở súng, ở cách 200m thì thể là b.ắ.n bách phát bách trúng.
Anh quen với s.ú.n.g từ nhỏ, các tuyển thủ quốc gia dạy dỗ cẩn thận, trong những năm lăn lộn ở biên giới cũng từng b.ắ.n trượt bao giờ.
Đoàng.
Tiếng s.ú.n.g nổ vang trời, viên đạn lạnh lẽo xuyên qua bắp chân của phụ nữ.
Đoan Mộc Tình ré lên một tiếng nhưng bàn tay vẫn liều mạng nắm lan can, nghĩ cho dù thế nào cũng nhảy xuống!
…
Đoàng.
Viên đạn thứ hai xuyên qua lòng bàn tay bà , m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe. Bà ngã nhào xuống đất trong tiếng kêu thảm thiết, ngay lập tức, vệ sĩ của Hồ Đông tiến lên còng tay bà .
Lục Ngạn xoay khẩu s.ú.n.g tay như một món đồ chơi trẻ con:
“Thấy ? Đơn giản thế thôi mà cũng ?”
“...”
Hồ Đông nắm lấy tay trái Lục Ngạn, lúc Lục Ngạn đang cà lơ phất phơ mất tập trung, gạt chân , đó chút thương tình sử dụng kỹ thuật judo mà dùng sức ném qua vai.
Cơ thể cao lớn của Lục Ngạn gần như là bay lên trung, lớn tiếng mắng:
“Hồ Đông, con mày đánh lén!”
Miệng thì chửi, tay thì nhanh nhẹn túm lấy góc áo Hồ Đông.
Rầm.
Cả hai ngã xuống đất ánh mắt sững sờ của mấy chục tên vệ sĩ.
Lục Ngạn đập lưng xuống nền đất, thể đau một, mặt mũi đau mười. Tên chó Hồ Đông mà nhân lúc chú ý chơi một vố!
Hồ Đông cũng ngã nhưng nhẹ hơn nhiều, thậm chí bởi vì chuẩn nên thương.
Đám đông cầu gì, , , cuối cùng một trong đó quyết định:
“Đưa Đoan Mộc Tình về , đừng để bà chết.”
“Còn lão đại…”
“Mặc kệ !”