Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 126-127
Cập nhật lúc: 2025-09-16 08:23:02
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đánh một trận, cả hai đều cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn ít.
Bọn họ dù cũng chấp nhận sự thật rằng, Tuyết Nhi chính là điểm mấu chốt trong lòng . Bởi vì tôn trọng bé con, bởi vì cô khó xử nữa, họ quyết định vứt đầu những tranh đấu suốt bao nhiêu năm qua.
Lục Ngạn là đầu tiên dậy, chậm rãi tới bên chỗ Hồ Đông, đưa tay .
Bàn tay đàn ông thon dài, các khớp xương rõ ràng mạnh mẽ, từ khuỷu tay xuống đến mu bàn tay đều là gân xanh nam tính.
Hồ Đông thoáng qua, thở dài một tiếng chậm chạp nắm lấy tay Lục Ngạn, để kéo dậy.
Lục Ngạn nghiêng nhẹ đầu, mỉm , còn kịp gọi một tiếng “chú”, Hồ Đông chủ động cướp lời:
“Nhóc Ngạn, gặp chú nhớ cúi đầu chào cho dáng cháu rể nhé?”
Sắc mặt Lục Ngạn ngay lập tức biến đổi, ánh mắt hung dữ Hồ Đông:
“Bằng mặt bằng lòng ?”
“Không hề, cháu chú buồn đấy.”
Hồ Đông rũ bỏ chướng ngại tâm lý trận đánh nhảm nhí , , cho dù cách nào cũng đổi sự thật Tuyết Nhi thuộc về Lục Ngạn. Vậy nên, trút giận!
Khi Lục Ngạn gọi là chú, vô cùng khó chịu.
Mà khi gọi Lục Ngạn là cháu, Lục Ngạn cũng bực bội.
Mối quan hệ của hai … nào dễ chuyển biến như chứ?
Lục Ngạn sức siết lấy tay Hồ Đông, gân xanh ẩn hiện, khớp xương hai cọ dường như còn phát tiếng.
Hồ Đông cũng liều mạng bắt tay Lục Ngạn, dùng hết sức bình sinh mà bấm huyệt đạo tay đối phương.
Hồi lâu , hai mới hất tay .
Đinh Mục còn thấy tiếng ồn nên tiến kiểm tra, vặn thấy cảnh hai họ như , khóe môi khẽ giật. Lão đại của khu Bắc và khu Nam đều trẻ con quá mất…
“E hèm, lão đại, Hàn Phát gửi về nhà . Anh xem tiếp theo chúng nên gì?”
Lục Ngạn lúc mới sang Đinh Mục, :
“Ở đây , lão Hàn dám gì .”
Anh trực tiếp tay xử lý Hàn Phát nhưng thuộc hạ của nên thế nào, hôm nay tên đó chắc chắn may mắn lắm mới giữ nửa cái mạng.
Lão Hàn nên cảm thấy vui vì trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t Hàn Phát.
Nghe nhắc đến lão Hàn, mí mắt Hồ Đông giật. Hắn vốn ít đơn ăn với ông , nhưng xem từ nay về cần tiếp tục giao dịch nữa .
Hồ Đông đưa tay túi quần tìm điện thoại, phát hiện tay bầm tím, còn đang run run. Thằng chó Lục Ngạn tay độc thật!
Hai , mỗi một góc bắt đầu việc riêng.
Đinh Mục gọi nhân viên quét dọn và mới bộ vật dụng trong resort, bởi vì Lục Ngạn sẽ ở Đảo Thiên Đường vài ngày.
Lúc Tuyết Nhi tỉnh dậy, cô từ xuống chỗ nào nhức mỏi, chỉ cần cử động, giữa hai chân liền truyền tới cảm giác đau rát.
Cô chau mày, dần dần nhớ những chuyện xảy lúc cô “trúng thuốc”.
Hình ảnh quá mức kích tình, một Lục Ngạn dũng mãnh hung bạo từng , một Tuyết Nhi dâm đãng rên rỉ hết !
Tuyết Nhi đờ đẫn hồi lâu, mặt đỏ bừng lên.
Cô thể hiểu tại tiểu huyệt đau như , hai bên bắp đùi cũng nhức chết.
Vừa nhúc nhích, cô liền thấy tiếng mở cửa phòng tắm.
Lục Ngạn bước ngoài với một chiếc khăn tắm mỏng quấn quanh hông, thấy cô tỉnh, liền gần hỏi:
“Em đói ? gọi chuẩn bữa tối, tắm ăn nhé?”
Bé con còn chẳng nhớ nổi cô đang giận Lục Ngạn, cô chỉ nhớ hình ảnh hai quấn lấy mà… tình.
Mặt cô đỏ bừng bừng, đặc biệt khi thấy thể tráng kiện hấp dẫn của Lục Ngạn.
Người đàn ông dùng khăn tắm lau sơ tóc, chỉ một ánh mắt Tuyết Nhi đang hổ, biểu cảm mặt cô cũng rõ hết suy nghĩ trong lòng cô .
Anh tiến tới bên cạnh giường, từ cao xuống khuôn mặt hồng nhuận của bé con, giọng mang theo vài phần lả lơi trêu chọc:
“Bé con, em còn cắm sâu bên trong ?”
“Chú!”
“Sao hả?”
“Chú mấy hiệp còn đủ hả?”
Tuyết Nhi tức giận nắm lấy tay , cho miệng cắn cho bõ tức nhưng cắn nhẹ, giống như gãi ngứa, giống như đang quyến rũ .
Yết hầu đàn ông trượt lên xuống, nếu hôm nay quá nhiều, sợ bé con đau, ngay bây giờ thể xông qua đ.â.m cô thêm vài trăm cái.
Chết tiệt! Mới nghĩ đến hình ảnh lúc trưa, ánh mắt Lục Ngạn liền tối sầm .
Tuyết Nhi bĩu môi :
“Bên của em sưng , đau lắm, nữa .”
Thật sự đau, bây giờ di chuyển thôi cũng khó chịu.
Lục Ngạn dừng động tác lau tóc, ném khăn sang một bên :
“ thuốc, tắm xong sẽ bôi cho em.”
Người đàn ông bế bổng cô lên, đó ôm cô phòng tắm.
Tuyết Nhi ngâm trong bồn nước ấm chà rửa thể dính nhớp của , lúc cô mới phát hiện khắp nơi đều là vết hôn cắn.
“Chú ác quá đó!”
“Không em thích lắm ?”
“Hả? Hồi nào?” Tuyết Nhi đen mặt: “Em .”
“Quên ?”
Người đàn ông dùng ánh mắt tinh tường thẳng cô, khiến cho cô ấp úng:
“Chắc… Chắc chắn do em…”
“Được, là do quá thú tính, sẽ như nữa.”
“Ừm, xem như chú…” Tuyết Nhi một nửa thì phát hiện gì đó đúng: “Chú nhầm ?”
“Không nhầm.”
Người đàn ông bình tĩnh đổ sữa tắm bông tắm vò bọt, đưa cho cô, :
“Thật khá thích l..m t.ì.n.h mạnh bạo như .”
“...”
Tuyết Nhi mở to mắt Lục Ngạn, giống như một xa lạ chú Ngạn của :
“Chú hôm nay ăn trúng cái gì thế? Sao mà bạo miệng quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-126-127.html.]
Người đàn ông đưa tay bóp mũi cô:
“Còn hỏi? Ăn em đó.”
“Liên quan gì tới em?”
“Em chổng m.ô.n.g về phía , rên rỉ cắm em…”
Anh đến đây, bàn tay mềm mại của Tuyết Nhi mang theo bọt trắng chụp lên miệng :
“Chú! Chú ơn xóa đoạn ký ức đó mà! Lúc em trúng thuốc, em giữ lý trí!”
Hai gò má cô gái đỏ bừng bừng:
“Chú mà còn nhắc nữa, em giận cho xem!”
Lục Ngạn nắm lấy tay cô, mặt dính đầy bọt sữa tắm, cô cảm thấy chút buồn :
“Ôi, xin chú, ai bảo chú chuyện hư hỏng quá?”
Người đàn ông nhẹ nhàng lau vết bẩn mặt, :
“Được , trêu em nữa. Tắm nhanh một chút còn ăn.”
Cả ngày hôm nay cô chỉ ngủ, từ chiều đến tận 9 giờ đêm, bụng đang trống rỗng. Lục Ngạn cô mới thấy đói, lập tức vội vàng tẩy rửa, còn :
“Chú ngoài , em đang tắm mà chú ở chỗ em tự nhiên.”
Người đàn ông xổm bên bồn tắm, đưa tay xoa tóc cô:
“Có chỗ nào , sờ qua ?”
“Khác mà!” Tuyết Nhi chu môi.
“Khác chỗ nào?”
“Túm là , chú !”
“Được .”
Lục Ngạn khẽ , lên ngoài.
Lúc Tuyết Nhi mới tắm rửa thoải mái hơn, đến đoạn cúi đầu kiểm tra tiểu huyệt, cô mà sợ.
Sưng vù! Lục Ngạn, cái ông chú thú tính !
Tuyết Nhi vội vàng xử lý nốt “em bé” bên , rửa thầm rủa Lục Ngạn là đồ tồi.
Lúc cô mở cửa phòng tắm ngoài, thấy Lục Ngạn mặc quần áo chỉnh tề cô liền chịu mà chầm chậm tiến tới, nắm lấy tay cắn một cái thật mạnh.
Người đàn ông bé con gặm bắp tay của như một chú hamster đáng yêu, ánh mắt cưng chiều, giọng cũng dịu dàng:
“Sao ? Sao tức giận?”
Tuyết Nhi gặm gặm hai cái nữa mới nhả , :
“Chú điều chỉnh sức lực hả? Bên của em đau c.h.ế.t mất!”
“Em luôn miệng yêu cầu cắm mạnh hơn sâu hơn…”
“Do thuốc!” Tuyết Nhi trừng : “Chú rõ mà, cho nên dù là em yêu cầu thật thì cũng thể… tới nỗi sưng lên.”
Lục Ngạn quả thật mất khống chế, ở bản nên xuống giọng:
“Xin , sai , em cắn thêm một cái ?”
“Không , tay chú cơ bắp, đau răng em!” Tuyết Nhi hừm một tiếng.
Đang định xoay sấy tóc, eo bỗng nhiên bàn tay to nắm , dễ dàng kéo cô về phía giường.
“Lên giường , giúp em bôi thuốc.”
Cơ thể Tuyết Nhi lảo đảo ngã giường, Lục Ngạn lấy khăn tắm lót mái tóc ướt đẫm của cô :
“Bôi thuốc xong sẽ giúp em sấy tóc.”
Săn sóc đến mức , Tuyết Nhi giận cũng giận nổi.
“Mở hai chân .”
Giọng đàn ông nghiêm túc, vươn tay lấy lọ thuốc bàn, chỉ thấy Tuyết Nhi đang mở to đôi mắt .
“Sao dạng chân ?”
“Chú, tư thế như kỳ.”
“Kỳ cái gì?”
“Em tự bôi .”
“Em thấy đường bôi ?”
“Thấy mà! Cúi xuống là thấy!”
“ thấy rõ , giúp em.”
Hai , mỗi một câu, ai chịu thua ai.
Tuyết Nhi cắn răng :
“Em tự !”
Bảo cô dạng chân mặt chú Ngạn để chú bôi thuốc á? Không dám! Quá hổ!
Người đàn ông nắm lấy bắp đùi cô, dùng sức bẻ đùi cô :
“Bé con, lời!”
Hai chữ lời đặc biệt nhấn mạnh, cho Tuyết Nhi vô thức run rẩy.
Vừa Tuyết Nhi mặc quần lót mà chỉ mặc áo tắm của khách sạn, Lục Ngạn vén phần áo dài lên là thấy ngay tiểu huyệt đang sung huyết, hai cánh hoa cũng đỏ bừng đáng thương vô cùng.
Anh mím môi, cẩn thận dùng ngón tay quệt thuốc mỡ đưa tới gần.
Tuyết Nhi căng thẳng nắm chặt áo tắm, cảm giác lành lạnh bỗng nhiên truyền tới từ cửa huyệt cô “ưm” khẽ một tiếng.
“Đau ?”
“Đau…”
“Cố chịu một lát, bôi thuốc mới nhanh hết.”
Tay lướt qua lướt tiểu huyệt non mềm, cô hít sâu mấy mới thể khiến cho kêu tiếng. Thuốc bôi mát lạnh dễ chịu, bôi một lớp là thấy giảm đau rát hơn hẳn. mà tay chú Ngạn cứ sờ tới sờ lui cô cũng khó chịu…
Nhìn dáng vẻ cắn răng nhẫn nhịn của cô, Lục Ngạn cũng cuốn theo. Người đàn ông kìm lửa dục, đũng quần nhô lên cao cao.
Lục Ngạn thầm mắng một tiếng:
“Mẹ kiếp!”
Biết để cô tự .
Đây khác gì tự tra tấn bản ?