Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 110-112
Cập nhật lúc: 2025-09-16 08:15:57
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Hồ Đông vội vàng xuất viện nhưng bác sĩ rằng cơ thể vẫn bình phục , phép rời .
Hồ Đông thừa ở phía ngăn cản, hẳn là Lục Ngạn sợ tìm Tuyết Nhi nên mới mua chuộc nhân viên y tế trong bệnh viện.
Không thể thừa nhận Lục Ngạn gian xảo, quỷ kế đa đoan.
Hồ Đông bây giờ, nếu ngoài thì chỉ một cách duy nhất - liên lạc cho Lục Ngạn, chủ động cầu hòa.
Lục Ngạn nắm điểm yếu của , điểm yếu chính là Tuyết Nhi.
Hồ Đông càng gấp gáp gặp bé con, càng hạ cầu xin Lục Ngạn.
“Thằng chó Lục Ngạn …” Hồ Đông tức giận siết chặt nắm tay.
Điện thoại ai lấy mất, Hồ Đông bất lực vô cùng.
Gọi đến giúp …
Cả đêm qua Hồ Đông gần như chẳng thể chợp mắt, mãi nghĩ về chuyện xảy trong quá khứ và những lời mà Lục Ngạn . Tuy rằng cực kỳ căm ghét tên họ Lục , nhưng thừa nhận, thua một cách thảm hại .
Giờ cơm trưa, y tá mang cơm đến cho Hồ Đông, liền :
“Gọi Lục Ngạn đến đây , chuyện với .”
“Hồ tổng, sẽ liên hệ cho ngài Lục ngay.”
Y tá mỉm , đó cúi đầu chào ngoài.
Không lâu lắm, y tá mang một cái điện thoại trở và :
“Ngài Lục đang bận chút việc nên bảo đưa điện thoại cho ngài ạ.”
Hồ Đông áp di động tai, hai đều gì, Hồ Đông chỉ thấy tiếng ồn bên liên tục truyền tới.
Tâm trạng rối bời, cuối cùng thở dài một tiếng, :
“Tuyết Nhi ?”
“Con bé đang ở nhà bạn. Suy nghĩ kỹ ?”
Giọng Lục Ngạn bình bình cảm xúc gì.
“Tao gặp Tuyết Nhi.”
“Ồ? Thì ?”
Lục Ngạn rõ ràng đây là dấu hiệu Hồ Đông hòa, cố tình giả vờ hiểu.
Anh thể tưởng tượng khuôn mặt nổi đầy gân xanh và đôi mắt đỏ ngầu của Hồ Đông, chắc tức lắm?
Lục Ngạn điện thoại họp, nhân viên cũng ai ý kiến, bởi vì Lục Ngạn thể phân tâm để cả hai việc cùng một lúc. Tuy rằng đang chuyện với Hồ Đông, vẫn chú ý đến từng bài báo cáo, dù Hồ Đông lâu lâu mới mở miệng một câu.
Hồ Đông nghiến răng nghiến lợi :
“Tao với mày tạm thời hòa, để tao xuất viện, tao gặp Tuyết Nhi.”
“Tạm thời?”
“Không thì ? Thằng chó ! Đừng voi đòi tiên!”
Khóe môi Lục Ngạn cong lên, cũng khó thêm nữa:
“Đừng nóng, chú Đông, bây giờ chú thể xuất viện .”
“Mẹ kiếp! Mày gọi ai là chú Đông?”
Tút tút.
Còn kịp mắng chửi gì, điện thoại ngắt ngang.
Hồ Đông đỏ mắt giơ tay lên, định ném di động nhưng y tá nhanh nhẹn phóng tới chụp lấy tay :
“Đừng! Thưa ngài, đây là điện thoại của !”
“...”
Cũng từ khi nào Hồ Đông cái thói quen cứ nổi giận là quăng cái cái , vứt đồ lung tung. Trước đây kiểu dễ mất bình tĩnh như .
Hồ Đông tức nổ phổi vì một tiếng “chú” của Lục Ngạn.
Lúc xuất viện và tìm Tuyết Nhi, mới con bé du lịch với bạn .
Ngay tại thời điểm nhạy cảm , Tuyết Nhi còn tâm trạng ngoài dạo chơi ?
Hồ Đông mua một cái di động, gọi cho Lục Ngạn bằng điện thoại lấy từ y tá :
“Cho tao điện thoại của Tuyết Nhi.”
“Làm gì?”
“Con bé vốn ở nhà bạn, mày lừa tao?”
“Không ?”
Lục Ngạn cũng bất ngờ.
Nghe giọng điệu của , Hồ Đông liền xong đời :
“Lục Ngạn, đừng bảo với tao mày cũng chuyện con bé ngoài…”
“Tuyết Nhi cho tao , từ lúc cãi đến giờ ít liên lạc.”
Công việc cũng chất đống nên tập trung giải quyết , đó chờ với Hồ Đông xong sẽ đến tìm Tuyết Nhi. Anh dự định để cho cô nghỉ ngơi thoải mái một thời gian, thư giãn đầu óc… Ai , cô cứ như xem như khí.
Lục Ngạn chau mày, với Hồ Đông:
“Chờ một lát, tao xác nhận .”
Lúc , Đinh Mục đang vi vu ở ngoài đảo cùng Tuyết Nhi và Chương Nhiên thì nhận điện thoại từ lão đại.
Dưới ánh nắng ấm áp, cát vàng biển xanh cùng những mỹ nữ mặc bikini nóng bỏng, thoải mái đến mức quên nhiệm vụ quan trọng của .
Giọng Lục Ngạn lạnh lùng vang lên:
“Tuyết Nhi ?”
“A, lão đại… , đang ở bãi biển trông chừng Tuyết Nhi đây. thành thật xin vì báo cáo cho ngay lập tức, ôi, già nên đãng trí quá!” Đinh Mục sợ tới mức tái mặt: “Lão đại, sai , xin !”
Ban đầu lúc Tuyết Nhi đảo chơi, Đinh Mục cật lực ngăn cản vì sợ rời khỏi địa phận của Lục gia sẽ quá an , nhưng cô bé Chương Nhiên nằng nặc đòi . Sau đó, liền hai cô gái nhỏ lôi kéo lên xe.
Chờ đến khi tới đảo Thiên Đường, liền mất hồn mất vía. Đã nơi chính là thiên đường, sai chút nào.
Phong cảnh đến nao lòng, khí mát mẻ, ánh nắng dìu dịu chiếu xuống, bóng cây trải dài những cái ghế , đó là mỹ nữ!
Trong lúc nhất thời, Đinh Mục quên cho Lục Ngạn vị trí của Tuyết Nhi.
Hắn thiếu điều quỳ xuống mà cầu xin:
“Lão đại, xin hãy nể tình theo nhiều năm như , tha cho một ?”
Hơi thở Lục Ngạn càng thêm băng lãnh, hỏi:
“Tuyết Nhi ?”
Đinh Mục giương mắt về phía bãi biển, đó điều chỉnh camera chĩa về phía hai cô gái đang vui vẻ nghịch nước.
Dáng nuột nà nóng bỏng đập mắt Lục Ngạn.
Chương Nhiên mặc bikini hai mảnh màu đen quyến rũ, phô bày đường cong mắt.
Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng thua kém, cô cũng chỉ mặc bikini hai mảnh, màu hồng phấn, làn da trắng như ngọc ánh nắng càng thêm sáng bừng.
Mắt Lục Ngạn dán cái thắt eo chỉ bằng một nắm tay của Tuyết Nhi, miệng co rút.
Trong lúc và Hồ Đông khổ sở tìm cách cân bằng mối quan hệ của họ, bé con vi vu trời mây, du lịch cùng bạn, hề bận tâm đến họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/chuong-110-112.html.]
Đặc biệt là khi ở bên cạnh, cô mặc đồ bơi hai mảnh bỏng mắt như ? Máu ghen xông lên não, Lục Ngạn :
“Đưa địa chỉ cho .”
“Lão đại… Anh định…”
“Địa chỉ!”
“Dạ, , đảo Thiên Đường, khu resort Tây Nam!”
“Trông chừng cẩn thận .”
Nói xong câu , Lục Ngạn dập máy gửi địa chỉ cho Hồ Đông, đồng thời cầm lấy chìa khóa xe và chạy ngoài.
Anh thèm mang theo quần áo bất kỳ cái gì, vội vội vàng vàng chạy đến bến tàu.
Lúc Hồ Đông đuổi tới nơi, Lục Ngạn lên du thuyền riêng.
Mà chỉ thể mua vé thành thật chờ đến lượt, cùng một đám du khách chen chúc đảo.
Hai đều cảm thấy, ở bãi biển Thiên Đường tuyệt đối là nơi nguy hiểm.
Tương truyền nơi ban đầu một cái tên khác mấy mỹ miều, về , công tác quảng bá du lịch của chính quyền và dân địa phương quá , ở xuất hiện lượng lớn trai xinh gái .
Trong vòng hai năm, hòn đảo đổi tên thành đảo Thiên Đường, nơi du lịch nghỉ dưỡng của nhiều minh tinh lớn, ca sĩ, diễn viên, mẫu, cũng những thiên kim quyền quý.
Túm , đây là tụ điểm ăn chơi tiếng ở Nam Thành.
Cho nên khi Tuyết Nhi chạy tới chỗ , tim Lục Ngạn đập như điên, kịp đóng gói hành lý tìm cô.
Với vẻ ngoài của Chương Nhiên và Tuyết Nhi, đám đàn ông ở đó gạ gẫm thì cũng mấy cô gái lesbian nhắm trúng.
Điện thoại Lục Ngạn ngừng rung lên, tin nhắn từ Đinh Mục gửi tới.
“Lão đại, con trai của lão Hàn đang tán tỉnh Tuyết Nhi…”
Lão Hàn, một bạn trong giới kinh thương của Lục Ngạn, địa vị cũng tương đối cao. Bởi vì xuất nhập khẩu nên ông và xem như quen thiết, Đinh Mục dám tùy tiện đắc tội.
Lục Ngạn thèm suy nghĩ ấn gọi cho Đinh Mục :
“Đá bay bất kỳ ai dám tiếp cận bảo bối của trong vòng 5 mét. Nhớ kỹ, 5 mét!”
Trong giai đoạn cãi , phụ nữ luôn cảm giác an và lo lắng bất an, nếu lúc đột nhiên nhảy một tên mặt dày tán tỉnh, an ủi họ, họ dễ xiêu lòng.
Lục Ngạn sợ Tuyết Nhi vì chuyện dối mà cái về , dù tuổi tác hai chênh lệch quá lớn, ngộ nhỡ cô chán bỏ theo khác thì ?
Về phần Hồ Đông, lúc đang ép giữa mấy cô gái n.g.ự.c tấn công m.ô.n.g phòng thủ.
Bọn họ thường xuyên ghé Đảo Thiên Đường để tìm kiếm sugar daddy, nơi tuy rằng cái tên kêu, nhưng cũng là nơi vô tệ nạn.
Trên trán nổi đầy gân xanh, cố gắng kìm nén cơn giận.
Một bàn tay mềm mại lướt tới sờ lên đùi Hồ Đông, giọng nhỏ nhẹ khiêu khích:
“Anh là ở nơi khác đến ?”
Tuy rằng vẫn còn bệnh, nhưng phong thái của Hồ Đông bình thường . Hắn chau mày, hất bàn tay mà gì.
Dáng vẻ lạnh lùng như càng chọc cho mấy cô gái hưng phấn, cô nàng l.i.ế.m liếm môi, thầm nghĩ đàn ông quá hợp gu . Cho dù du thuyền riêng nhưng mỗi một vé lên đảo đều đắt, xem chừng là khá giả. Mà với nhan sắc như , cô chỉ thể , cần tiền.
Sau đó, cô một nữa áp Hồ Đông, đụng trúng vết thương của .
Một bàn tay Hồ Đông vươn , đẩy mạnh cô .
Rầm.
Cô gái ngã xuống giữa sàn, ánh mắt kinh hãi của .
Hồ Đông đen mặt :
“Cút!”
“A, cái tên , vẻ quá đó! Chỉ là một kẻ nghèo mua nổi du thuyền mà thôi, thèm !”
Trong lòng Hồ Đông cuồn cuộn sóng dữ, thầm mắng Lục Ngạn là thằng ch.ó một trăm . Vừa trông thấy tên họ Lục trèo lên du thuyền và vẫy tay với , nó, du thuyền cho nhờ!
…
“Em thể cho xin điện thoại ?”
Tuyết Nhi và Chương Nhiên một nam thanh niên đến ve vãn, tuy rằng sỗ sàng nhưng hai cô gái đều nghỉ dưỡng đơn giản, liền từ chối một cách lịch sự.
Tuyết Nhi :
“Xin , dùng điện thoại.”
“Vậy em phiền nếu mua cho em một cái?” Người đàn ông mỉm , bày tỏ giàu: “Cha mở cảng ở nơi , gần như là dân bản xứ , nếu hai em chỗ để chơi thì cùng , giới thiệu cho.”
Đang lúc Tuyết Nhi nhăn mày khó chịu, Đinh Mục từ phía xa phi như bay đến chen giữa :
“Xin hãy cách xa tiểu thư của chúng một chút, ít nhất 5 mét.”
“Hả?”
Tuyết Nhi thấy chú Mục xuất hiện liền , cô với đàn ông :
“ dị ứng với lạ, phiền lùi một chút.”
“...”
Sắc mặt lắm:
“Anh chỉ mời em một bữa cơm thôi, cha là chủ tịch của công ty Hàn Phát, em ?”
“Là cái gì? Không .” Tuyết Nhi sang ôm cánh tay Chương Nhiên, õng ẹo : “Chồng ơi, em mệt , em uống nước dừa.”
Chương Nhiên ngay lập tức phì , vội vàng nâng mặt Tuyết Nhi lên, chu chu môi :
“Ôi cục cưng mệt ? Chồng đưa em nghỉ ngơi nha.”
Hai cô gái tựa , thẳng về phía resort.
Người đàn ông còn đuổi theo, liền Đinh Mục ở phía chặn ngang:
“ khuyên thật lòng, đừng động hai cô gái , nếu , cho dù cha đến cũng cứu .”
Ánh mắt của Hàn Phát lóe lên tia lạnh lẽo:
“Mày lấy tư cách gì chuyện với tao? Thằng bảo tiêu quèn.”
Hắn phất tay xoay trở về chỗ bạn bè tụ họp, mấy cô gái đều vui vẻ chồm lên, cọ xát n.g.ự.c .
“Anh Phát, ? Có xin thông tin của cô gái ?”
“Lại gần hơn bọn em ?”
Hàn Phát lạnh nhạt :
“Cũng tạm.”
Một bạn trong nhóm hỏi:
“Vậy là xin hả? Mấy cô gái ở chỗ kiêu lắm, em bảo khó mà.”
Hàn Phát liếc mắt về hướng Tuyết Nhi rời , chút buồn bực và cam lòng mà :
“Kiêu căng hơn nữa thì cũng một liều thuốc là đủ .”
“Anh định chơi lớn ?”
“Không lắm , chúng còn cô gái đó là ai mà.”
“ cô gái bên cạnh, Chương Nhiên, con gái cục trưởng cục cảnh sát đó. Nếu mà cả hai chơi chung với thì cũng thể khinh thường.” Một tên trong nhóm chau mày khuyên can: “Phát, đừng bừa.”
“ bừa, gọi bọn tra thông tin của cô . Chờ cô , chơi cho sướng run thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”