Cười xong,  phủi cỏ  , :
 
“Cũng  còn sớm nữa. Huynh về cung sớm ,  cần tiễn  về phủ . Hôm nay   vui. Cảm ơn .”
 
“ thần …”
 
Hắn   xong,   lên ngựa, vung roi nhẹ nhàng quất, như một làn gió rời  trong bụi đất.
 
“Tiễn nàng.”
 
Hắn  bóng hình đang cưỡi ngựa nhanh khuất dần trong ánh tà dương, chỉ còn  nỗi ngổn ngang  kịp  thành lời.
 
8
 
Lần đó  khi chia tay ở vùng ngoại ô, Vương Hành cứ cách bảy, tám ngày  đến thăm  một .
 
Mỗi  đều  mặt Thánh thượng mang đến cho  một hai món đồ nho nhỏ.
 
Lần ,  mang tới một cây trâm cài tóc.
 
Không giống những cây trâm phượng  trâm ngọc tinh xảo  đây, cây    thô ráp một chút.
 
Ta cầm trong tay ngắm nghía hồi lâu, mới nhận  đó là một con chim.
 
Vương Hành   vui, thúc giục :
 
“Đoán  một nửa ,  kỹ xem là chim gì nào?”
 
Ta nhíu mày: “Chim to.”
 
“Hơn , gần đúng .”
 
“Gà trống.”
 
“Tỷ tỷ…” 
 
Vương Hành chống tường, : 
 
“Đây là đại bàng.”
 
“Đại bàng á?” 
 
Hắn   , đúng là cũng  giống thật.
 
“   từng thấy nữ nhân nào cài đại bàng  đầu cả. Thánh thượng… là  ý gì đây?”
 
“Không liên quan đến Thánh thượng, là thần tự tay  đấy. Thần   hôm nay là sinh thần của .”
 
Hắn  ,  biểu diễn điểm đặc biệt của cây trâm.
 
“Như thế , nhẹ kéo một cái, từ bên trong con đại bàng sẽ bật  gai nhọn. Tỷ  thể dùng để phòng  hằng ngày.”
 
Ta: “?”
 
Tiểu Xuân xem xong cũng gãi đầu.
 
Vương Hành cẩn thận hỏi: 
 
“Tỷ tỷ  thích ?”
 
“Thích chứ.” 
 
Ta nhận lấy cây trâm, bảo Tiểu Xuân cài lên tóc giúp .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/9.html.]
Ta và Vương Hành quen   lâu,  thường xuyên giúp  chạy việc vặt, mua đồ ăn ngon, đồ chơi  ho.
 
Mà  vẫn  từng cảm ơn   nào.
 
Ngược , hôm nay là sinh thần ,   tặng trâm cho .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta lắc đầu một cái, cây trâm  hình như cũng dùng nhiều nguyên liệu lắm.
 
Ta  định mở miệng cảm ơn Vương Hành,
 
Không ngờ Tiểu Xuân  lên tiếng khen :
 
“Cả thiên hạ chỉ  một cây trâm đại bàng duy nhất ,   tiểu thư nhà  cài lên tóc. Cây trâm  thật đúng là tinh xảo tuyệt luân, sống động như thật...”
 
Á... khen mà  nghĩ từ,  cũng quá gượng gạo.
 
Những lời nịnh bợ giả dối như thế,  cũng ngại chẳng thốt  nổi.
 
Lúc , Vương Hành đầy mong đợi  :
 
“Quân tiểu thư cũng nghĩ  chứ?”
 
Ta vội vàng giữ lấy cây trâm,  với :
 
“Phải…  ! Ai mà    chứ. Sau  hễ  dịp quan trọng,  đều sẽ mang nó theo.”
 
Một câu  khiến Vương Hành vui mừng như trẻ con.
 
Hắn đỏ mặt, khóe môi  mãi  khép .
 
“À đúng , Tiểu Xuân. Mang viên trân châu biển trong kho   đây.”
 
“Tiểu thư,   viên  minh châu to hơn cả trứng bồ câu  hả?”
 
“, chính là viên đó.”
 
“Cái  tặng ngươi.” 
 
Ta nhét chiếc hộp đựng  minh châu  tay Vương Hành:
 
“Ngày ở trong cung chẳng dễ dàng gì,   nếu ngươi gặp chuyện khó khăn, cứ mang viên châu   bán, đổi lấy nhà cửa, ruộng vườn.”
 
“… thứ  quý giá quá, thần sống đến chừng  tuổi còn  từng thấy qua,  thần  thể nhận …”
 
Hắn ôm chặt cái hộp  n.g.ự.c,  sợ rơi mất, lúc rời  còn nhét cả  trong áo lót.
 
Tiểu Xuân  cái bọc phồng to  n.g.ự.c ,  tươi rói.
 
 gương mặt thì nhăn :
 
“Tiểu thư,   cảm thấy Vương đại nhân dạo  càng lúc càng kỳ quặc ?”
 
Ta tháo cây trâm Vương Hành tặng xuống, bỏ  hộp trang sức.
 
“Lạ chỗ nào chứ? Hắn sống quen khổ ,  tặng viên ngọc đó với  là báu vật, quý trọng cũng .”
 
“….” 
 
Tiểu Xuân yếu ớt hỏi:
 
“Nhỡ    từng khổ thì ? Vậy phản ứng  là vì lý do gì?”
 
“Tiểu Xuân,  vì nghĩ những chuyện đó, chi bằng nghĩ xem tiệc cung sắp tới, chúng  viện cớ gì để khỏi   cung?”