Trong sân  ba , chỉ  Tiểu Xuân là  .
 
Nàng  thẳng tắp, vẻ mặt như đau bụng mà   .
 
“Tiểu Xuân, ngươi  nấu ấm , đưa Vương đại nhân  hành lang nghỉ một lát.”
 
Ta  dứt lời, Tiểu Xuân  như chạy trốn, lao  ngoài.
 
“Nô tỳ  chuẩn  thêm ít bánh ngọt! Có thể sẽ  lâu đó ạ!”
 
Sau khi Tiểu Xuân rời , trong sân chỉ còn   và Vương Hành.
 
Hắn mở hộp thức ăn, đưa cho .
 
Ta  , bên trong  là một bộ y phục cưỡi ngựa  gấp ngay ngắn.
 
“Ngựa đang đợi ở ngõ  viện. Tướng quân  cung bàn chính sự, phu nhân cũng   chùa dâng hương. Tiểu thư và thần, còn  ba canh giờ để  ngoại ô cưỡi ngựa.”
 
Ta nhận lấy chiếc mũ trùm mà  đưa:
 
“Huynh thật gan.”
 
“Nếu tiểu thư ngại  phận của thần, lo   ngoài  thấy thì…”
 
“Đã chỉ còn ba canh giờ, còn  mau ?”
 
Ta ôm hộp thức ăn   phòng:
 
“Ta   đồ, sẽ nhanh thôi.”
 
Hắn  theo bóng lưng , mỉm  :
 
“Không , bao lâu thần cũng chờ.”
 
Ngoại ô, hai con ngựa một  một  phi nhanh  cánh đồng rộng lớn.
 
Trước đây,  thường cưỡi ngựa với phụ , cưỡi mấy canh giờ cũng chẳng thấy mệt.
 
 hôm nay, mới cưỡi một canh giờ,   mỏi lưng, đau tay, thở dốc   bãi cỏ.
 
Vương Hành đưa cho  một chiếc khăn:
 
“Nếu tiểu thư mệt, chúng   về phủ nhé.”
 
“Còn hai canh giờ mà, đừng lãng phí. Ta  ngắm trời thêm chút nữa.”
 
Ta mặc bộ y phục cưỡi ngựa của nam tử, vắt chân   cỏ,  những chú chim thỉnh thoảng bay qua đỉnh đầu, trong lòng thấy thảnh thơi lạ thường.
 
“Được.  chỉ ngắm trời thì  nhàm chán. Tỷ tỷ   một khúc nhạc ?”
 
Vương Hành lấy  một cây sáo,  cách  một ,  gốc cây.
 
Tiếng sáo trong gió thu mang theo chút lạnh, hòa cùng lá rụng, đầy cảm giác lạc lõng của kẻ cô độc nơi chân trời.
 
Khi  lấy  tinh thần, khóe mắt  lăn  một giọt lệ.
 
“Cho   một bí mật. Thật  so với việc  công thần quý nữ gì đó,  càng    một con đại bàng tự do bay lượn. Chỉ tiếc    là nam nhi. Mà nữ tử, sinh  vốn chẳng  nhiều tự do.”
 
“Trùng hợp quá. Đó cũng là ước mơ của thần. Từ nhỏ, thần chỉ   một con chim sẻ nơi núi rừng…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/8.html.]
Nói đến đây,  và Vương Hành đều thoáng trầm ngâm.
 
Có lẽ  đời ,   nhiều  sống mà   theo ý .
 
“Ca ca, hôm đó   ,  nghĩ mãi về câu  .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ta   nhiều lắm, là câu nào khiến tỷ tỷ cứ nghĩ mãi ?”
 
“Huynh   thích Thái tử.”
 
“Ồ.”
 
Nụ  trong mắt  vụt tắt.
 
Ta cúi đầu :
 
“Sau khi    cứ nghĩ mãi,  thật sự thích Thái tử ? Hay chỉ là từ nhỏ đến lớn,   xung quanh, kể cả chính , đều đang ép   thích Thái tử?”
 
“Hôn ước  do tiên đế ban. Khi đó  mới hai tuổi, Thái tử còn bọc trong tã. Tiên đế nhớ công lao khai quốc của phụ  , một câu  vô tình,  trở thành thánh chỉ  thể  đổi.”
 
“Từ nhỏ  luôn   , tính cách của Lan Tắc thế    thể  Thái tử phi,   thể  mẫu nghi thiên hạ?”
 
“Thế nên  khi cập kê,  liều mạng học nữ đức, thi từ, cầm kỳ thư họa,  dám lơ là.  bản tính  vốn nóng nảy,  rộng lượng, thậm chí  chút ích kỷ.”
 
“Ta  dám để lộ , sợ phụ lòng  , cũng sợ phụ lòng sự kiên trì của chính  suốt bao năm. Dần dần, việc gả cho Thái tử trở thành một chấp niệm…”
 
Nói đến đây,  như chợt tỉnh mộng.
 
Kinh hoảng che miệng .
 
Ta    những lời  với một  ngoài?
 
Vương Hành  xong, sẽ   thế nào?
 
“Thần chỉ  thôi cũng thấy mệt, tiểu thư chắc còn mệt hơn nhiều.”
 
Hắn .
 
Ta gật đầu,   vội vàng lắc đầu.
 
Vương Hành khẽ nhắm mắt, định mượn gió thu xua  vệt đỏ nơi khóe mắt.
 
 hàng mi  sớm nhuốm chút ẩm ướt.
 
Hắn như hạ quyết tâm, đưa tay về phía :
 
“Vậy thì đừng gả cho Thái tử nữa. Tìm một  bình thường,  đôi oanh yến quấn quýt bên .”
 
Thấy trong tay  cầm roi,  giật  bật dậy:
 
“Không ,    sở thích đó…”
 
Nghe , mặt  lập tức đỏ bừng:
 
“Tỷ tỷ! Thần chỉ  là nên hồi phủ thôi! Dù là nội thị, thần cũng   cái thú   trong lòng đánh đập .”
 
“Ồ…”
 
Sau một thoáng im lặng, cả hai chúng  đều  nhịn  mà phá lên .