Ánh mắt  lướt qua đôi mắt  đỏ của , đột nhiên ngừng , giọng cũng dịu  nửa phần:
 
“Tóm  là   bẩn . Không xứng nữa.”
 
“Diễn Kỳ tối qua còn tìm kỹ nữ ?” 
 
Ta hỏi.
 
“?”
 
Tay  run lên, suýt  đổ chén :
 
“Không…  đến mức đó. Cái ‘kỹ nữ’ đó là ngoại thất của …”
 
“Ngươi  cần giải thích hộ . Dù còn trẻ bồng bột, cũng  thể  tìm…”
 
“Quân tiểu thư, ăn bánh ?”
 
Có lẽ  thấy  giận, vội đưa hộp bánh :
 
“Đây là thần sáng nay…”
 
“Không cần, ngươi ăn hết .”
 
“…”
 
Thấy   động,   :
 
“Ta  thích đồ ngọt.”
 
Hắn   đầy nghi ngờ,   hộp mứt quả lớn trong lòng ,   mảnh bánh còn dính nơi mép .
 
Ta chu môi:
 
“Nữ tử là thế đấy,  lúc  vui buồn thất thường. Từ nhỏ   nóng nảy, mỗi  giận, Diễn Kỳ  nhẹ nhàng lắc tay áo , gọi  là tỷ tỷ để dỗ  vui. Một  đáng yêu và  đẽ như thế,  lớn lên  trở nên như … haizz…”
 
“Là như thế  ?”
 
Hắn dùng khăn sạch bọc một miếng bánh đậu đỏ, đưa tới bên môi :
 
“Mời vị tiên nữ tỷ tỷ nếm thử một chút.”
 
“Ngươi đang  gì ?”
 
Hắn  như gió xuân ấm áp:
 
“Dỗ tỷ tỷ vui vẻ.”
 
6
 
Mưa  tạnh, vị trung quý nhân đến từ hoàng cung  cũng  rời .
 
Lúc Tiểu Xuân dọn dẹp hộp điểm tâm mà  để , nàng ngạc nhiên reo lên:
 
"Ôi, đây đều là các loại nổi tiếng của tiệm bánh Trương Ký ở phía nam thành đấy ạ!"
 
Phía nam thành ?
 
Chẳng  đó là hướng ngược  với hoàng thành ?
 
Vô duyên vô cớ tỏ  ân cần,  gian thì cũng đạo.
 
Hoàng thượng phái  đưa mấy món điểm tâm  đến, chẳng lẽ thật sự để ý đến  ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/6.html.]
"Tiểu thư,  thật sự  ăn ạ?" Tiểu Xuân nuốt nước miếng hỏi.
 
"Ta  ăn, ngươi cũng   ăn. Biết  trong đó  bỏ mê dược, ăn xong là    cuốn  thành một cái bánh đem lên long sàng đấy."
 
"Phạch!" 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Một miếng bánh rơi  từ tay áo Tiểu Xuân.
 
Nàng khẽ lắc ,  rớt thêm ba bốn miếng nữa.
 
Ta cau mày:
 
"Ôi  thật sự… ngươi… ôi trời ơi…"
 
"Xin , tiểu thư. Về   nhất định sẽ giữ miệng  cho kỹ."
 
Tiểu Xuân đỏ mặt, ngượng ngùng cào cào ngón tay.
 
"Làm  thế?"
 
Từ ngoài sân vọng  giọng  của một nữ nhân.
 
Ta nghiêng đầu  , thì  là mẫu  của Tiểu Xuân, Xuân Nương.
 
Xuân Nương  mấy miếng điểm tâm rơi đầy đất, tiếc nuối :
 
"Đây là… bánh thỏ con, bánh sơn tra Bạch Tuyết? Nhớ lúc hai món  mới  mắt thì khó mua lắm đấy. Nhị tiểu thư từng vì  mua chiếc bánh thỏ con cuối cùng mà cãi  với một công tử nhà giàu đấy."
 
Tiểu Xuân hỏi:
 
"Vậy tiểu thư  cãi thắng  ạ?"
 
Ta chọc nhẹ  trán nàng:
 
"Hôm đó chẳng  ngươi cũng ở ngay bên cạnh  ?"
 
Tiểu Xuân ánh mắt hoảng hốt liếc  mẫu  , lắp bắp:
 
"À ,  . Con còn kể với mẫu  nữa mà, đúng  mẫu ?"
 
Xuân Nương  :
 
"Tiểu Xuân  kể với , rằng vị công tử    đạo lý, lúc tiểu thư  để ý thì cắn luôn một miếng  chiếc bánh thỏ trong tay tiểu thư. Tiểu thư cũng chẳng nhịn, liền cắn   má ..."
 
Nghe bà  thế,   nhớ  một lượt.
 
Chuyện đó rõ ràng chỉ mới xảy  tháng ,  mà   chẳng thể nhớ nổi dáng mặt vị công tử .
 
Chỉ nhớ da mặt  mềm mềm, mát mát.
 
Khi  khẽ cắn , lớp da trắng như tuyết  lập tức ửng đỏ.
 
Còn giống thỏ con hơn cả bánh thỏ con.
 
"Hắn cắn bánh nếp của tiểu thư, tiểu thư  cắn bánh nếp là . Thế là hoà ."
 
Tiểu Xuân bật  khúc khích.
 
Ta ngáp một cái:
 
"Ta  mệt ,  ngủ một lát. Tối ăn cơm gọi  dậy nhé."
 
Sau khi   trong phòng, Tiểu Xuân  mẫu  nàng gọi đến bên.