“Ca ca mà.” 
 
Ta .
 
“…”
 
Chiếc ô trong tay  nghiêng hẳn,  gió thổi rơi xuống chân.
 
Ta vội vươn tay kéo ,  định tránh, nhưng cuối cùng   tránh.
 
Để mặc  nắm lấy vạt áo, kéo    mái hiên tránh mưa.
 
“Lúc nãy trong phòng,   hạ nhân gọi  là quý nhân,  là khách quý từ trong cung đến ?”
 
“Phải. Ta đúng là từ trong cung đến.”
 
Ta quan sát  kỹ hơn một  nữa.
 
Thấy  cầm một hộp bánh đơn giản, y phục cũng mộc mạc.
 
Dung mạo thanh tú, nơi đuôi mắt   một nốt ruồi son đỏ thắm,  càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
 
Ta hỏi:
 
“Ta    từng gặp ngươi ?”
 
Hắn như    thôi, cuối cùng lắc đầu.
 
Ta    thêm chút nữa, quả quyết:
 
“Chúng  nhất định từng gặp .”
 
Hàng mi  run nhẹ:
 
“Gặp ở ?”
 
Ta thở dài:
 
“Không nhớ . Có lẽ ở quán bánh ngọt đầu phố? Hay là trong thư viện? Hoặc… ở Đông cung, phủ Thái tử…”
 
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y quanh tay cầm hộp bánh.
 
Ta bỗng vỗ trán, tiến lên một bước:
 
“Nhớ  ! Ngươi   là thái…”
 
Hắn nín thở, mắt cúi  mũi .
 
Ta bật :
 
“Nội thị của Thái tử, đúng ?”
 
“Hả? Ta  …”
 
Hắn bối rối lùi , mặt đỏ ửng.
 
“Ài, tiếc thật.”
 
Tiểu Xuân phía   tiếc nuối lắc đầu:
 
“Dung mạo  , mà  là thái giám.”
 
“Tiểu Xuân, về phòng ăn .” 
 
Ta phẩy tay đuổi nàng.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Mẫu  từng dặn , những nam hài nhỏ tuổi  cung tịnh   thái giám đều là  đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/5.html.]
 
Phần lớn là mồ côi,  còn đường sống mới  chọn con đường đó.
 
Vì , mẫu  bảo     cung  đối xử  với họ.
 
“Cầm lấy.” 
 
Ta đưa cho  một chiếc khăn tay.
 
“Mưa lớn . Vai ngươi ướt hết cả, cứ tạm trú mưa ở đây , lau  .”
 
Hắn do dự một lúc,  nhận lấy khăn tay của :
 
“Đa tạ Quân tiểu thư.”
 
Trời nổi gió, bên ngoài ẩm lạnh.
 
Ta cho  mang chậu than đến sưởi ấm cho  hong khô quần áo.
 
Chúng   đối diện qua chậu than, trò chuyện với .
 
Ta đưa cho  một tách  nóng:
 
“Trung quý nhân, ngươi từng là nội thị của Thái tử,     lưu đày   ?”
 
Hắn  uống , vẻ mặt khó xử:
 
“Thần…  phận thấp kém, chỉ  việc lặt vặt. Những chuyện , thần  rõ.”
 
Ta khẽ thở dài:
 
“Ồ.”
 
Một lúc ,  bỗng hỏi một câu chẳng liên quan:
 
“Người mà Quân tiểu thư  đến, là Thái tử Triệu Diễn Kỳ?”
 
Ta gật đầu, nghĩ một chút  :
 
“Giờ chắc nên gọi là phế Thái tử  nhỉ?”
 
“Cũng  thích hợp. Quân tiểu thư  nhất đừng nhắc đến tên  nữa.”
 
“Ta hiểu mà.”
 
Hắn bỗng nghiêng đầu  :
 
“Người vẫn còn thích ?”
 
“Trong lòng… chắc vẫn còn một chút.”
 
“Quân tiểu thư  nên thích  nữa.”
 
Hắn đột nhiên  thẳng như thế, khiến   sững :
 
“Tại ? Ngươi từng là  hầu của , chẳng lẽ  bí mật gì của  ?”
 
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát,  bất ngờ nghiêng sát  .
 
“Nghe  Quân tiểu thư và Thái tử từng  hôn ước?”
 
Ta gật đầu.
 
“Vậy      ngoại thất ?”
 
“Sau khi   lưu đày, chia cách với , chỉ  bên tranh vẽ  ba ngày. Đến ngày thứ tư,  ăn sơn hào hải vị, ca múa rượu chè như thường. Tối qua,  còn tiếp…”