Buồn  , vị ấu chủ đó còn  đầy một tuổi.
 
Thái hậu nổi giận, quát mắng Cơ Hoàng hậu vong ân phụ nghĩa, kết quả   nàng  cấm túc và đánh roi.
 
Triệu Diễn Kỳ đường cùng, nhiều   thư cầu xin phụ   xuất binh cứu , cứu mẫu  và nhi tử .
 
Phụ  đều từ chối.
 
Hôm nay, phụ  bỗng mặc giáp, đưa  và mẫu   doanh trại.
 
Ông đặt mạnh hai chiếc rương lên bàn,   và mẫu  giật .
 
Không ngờ ông    , bỗng nhiên che mặt bật .
 
"Mẹ nó! Nếu sớm  tên cẩu nam nhân họ Triệu đó vô dụng thế , lão tử   chịu tội c.h.ế.t cũng  gả nữ nhi cho ! Nữ nhi chịu khổ,   phụ  cũng  phần trách nhiệm…"
 
Mẫu  bước đến kéo tay ông:
 
"Phu quân, ông rốt cuộc định  gì?"
 
Phụ  xoay , nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ:
 
"Lão tử  tạo phản!"
 
"Phụ ?"
 
"Đừng khuyên nữa, chuyện    nghĩ cả năm, cũng lên kế hoạch cả năm . Nay triều đình rối loạn, chính là thời cơ !"
 
Ta   hiểu nổi:
 
"Phụ    hoàng đế?"
 
Phụ  vác trường kích lên bờ vai cường tráng:
 
"Không, đến lúc đó, con sẽ  hoàng đế."
 
"..."
 
"Con từng đồng hành cùng tên cẩu nam nhân họ Triệu  từ lúc  là Thái tử cho đến khi lên ngôi,  dâng cho  những năm tháng  nhất của một nữ tử. Vậy mà   để con cô độc trong hậu cung, lãng phí tuổi xuân của con. Tắc Tắc, ngai vàng , con xứng đáng  !"
 
Nói xong, ông nhét cho  chìa khóa hai chiếc rương.
 
"Trong  là hai Hổ phù."
 
"Nếu  thua,  lưng con vẫn còn năm ngàn quân tinh nhuệ và hai ngàn kỵ binh do chính tay  huấn luyện."
 
Nghĩ một lát, ông  khịt mũi:
 
"Không, lão tử   từng thua trận nào! Chờ ,  sẽ dẹp xong phản tặc,  bắt tên cẩu nam nhân họ Triệu đó về cho con dắt chơi!"
 
"Báo!"
 
 lúc , một phó tướng bước .
 
Phía  còn  một  theo cùng.
 
Người  dáng  cao gầy, đội mũ trúc,  thấy rõ dung mạo.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Phụ  nheo mắt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-ty-ty-vui-ve/14.html.]
 
"Kẻ nào?"
 
Người  bước lên, chắp tay cúi :
 
"Ta nguyện  theo Quân Tướng quân, dẹp phản tặc, thảo phạt mẫu tử họ Triệu."
 
Giọng  của  đó...
 
Tim  bất giác run lên.
 
Phụ  quát hỏi:
 
"Thiếu niên, ngươi rốt cuộc là ai?"
 
Người  gỡ mũ trúc xuống, lộ  một gương mặt tuấn tú.
 
Chưa đợi phụ  từ chối,  thiếu niên   rút kiếm bên hông.
 
"Là phế Thái tử Triệu Nguyệt Hành! Tướng quân, cẩn thận!"
 
Phó tướng  cận của phụ  quát lớn, rút đ.a.o xông tới.
 
Vị phó tướng   theo phụ  chinh chiến hơn hai mươi năm, đ.a.o pháp gần như vô địch trong quân.
 
Thế mà hôm nay   Triệu Nguyệt Hành ép đến từng bước thoái lui.
 
Triệu Nguyệt Hành thu kiếm  vỏ, cúi đầu  vị phó tướng đang thở dốc:
 
"Không  ý mạo phạm Tướng quân."
 
"Thân thủ !" 
 
Phụ  đập bàn khen, nhưng ánh mắt  sắc bén  chằm chằm :
 
" ngươi   lý do gì để  theo . Nói về  phận, ngươi cũng mang họ Triệu."
 
"Quân tiểu thư chính là lý do của . Ta nguyện vì nàng mà chiến đấu."
 
Triệu Nguyệt Hành vén tay áo, lộ  chuỗi ngọc trai mà   tặng .
 
Phụ  kinh ngạc:
 
"Đây chẳng  là viên ngọc trai mà  mò   biển, đem về tặng Tắc Tắc ? Ngươi  ngươi vì Tắc Tắc mà chiến đấu?"
 
"Phải. Ta thích Quân tiểu thư."
 
Triệu Nguyệt Hành  , ánh mắt dịu dàng kiên định.
 
Hắn nâng kiếm, quỳ xuống.
 
Nhìn , từng chữ như lời thề:
 
"Trận chiến , với Tướng quân là để bảo vệ nữ nhi, với  là để trở về. Quân tiểu thư ở , nơi đó chính là hướng  của . Những năm qua là , về  cũng vẫn !"
 
Phụ   xong, đột nhiên vung trường kích c.h.é.m về phía Triệu Nguyệt Hành.
 
Triệu Nguyệt Hành  mà  hề né tránh, lưng vẫn thẳng tắp.