Ta hắng giọng hỏi: “Xin hỏi hai vị đến đây, rốt cuộc có việc gì?”
Dư đại nhân ngớ người: “Con là nữ nhi ruột thịt của chúng ta, đương nhiên là muốn con nhận tổ quy tông.”
Dư phu nhân cũng phụ họa: “Con cũng đến tuổi cập kê rồi, trong nhà đã chọn cho con một mối nhân duyên tốt, đợi con về kinh có thể an tâm chờ ngày xuất giá, sau này không cần phải đầu tắt mặt tối nữa!”
Đầu tắt mặt tối?
An tâm chờ gả?
Ta năm nay vừa tròn đôi mươi, so với nữ nhi thường dân thì cũng không còn nhỏ.
Nhưng đối với một quân nhân, ta còn quá non nớt, cần phải rèn luyện thêm.
Những năm qua, Dư gia tuy không tìm đến ta, nhưng ta vẫn luôn cho người dò la tin tức về bọn họ, chính là để phòng ngừa bất trắc.
Theo như thám tử báo về, Dư gia là một vọng tộc ở kinh thành, có địa vị không nhỏ.
Ta còn có một huynh trưởng tên là Dư Thanh Nham, dưới còn có một muội muội tên là Dư Thanh Chiếu, đều là con một đích mẫu sinh ra.
Nếu nói Dư gia có chuyện gì khó giải quyết, thì chỉ có hôn sự của Dư Thanh Chiếu.
Hai năm trước, Dư Thanh Chiếu đã đính hôn với ấu tử của Trưởng công chúa là Tùy Mộ.
Tùy Mộ ban đầu còn ra dáng, nhưng một năm trở lại đây càng lúc càng bê tha, rượu chè cờ b.ạ.c gái gú, không việc gì không làm.
Mấy hôm trước hắn còn chuộc thân cho một kỹ nữ tên là Khinh Hồng, tuyên bố muốn cùng Khinh Hồng “trọn đời trọn kiếp một lòng một dạ”.
Dư Thanh Chiếu là khuê các thục nữ, đương nhiên không muốn gả cho loại người đó.
Nhưng Trưởng công chúa lại luôn gây áp lực cho Dư gia, bắt gả con gái qua để giúp bà ta quản thúc Tùy Mộ.
Dư đại nhân không dám đắc tội Trưởng công chúa, cũng không muốn con gái mình chịu khổ, nên mới tính kế đến ta.
Ta im lặng một hồi rồi thở dài: “Người sáng không nói lời ám muội, không phải ba năm trước hai vị đã biết ta ở Tây Lương rồi sao? Sao đến giờ mới đến?”
“Chẳng lẽ vì không nỡ để khuê nữ trong nhà gả cho phường ăn chơi trác táng, nên mới muốn hy sinh ta, cái kẻ xui xẻo này?”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Dư đại nhân lập tức tái mét.
Bốn thị vệ thân cận của ta là Cung Hỉ, Phát Tài, Hồng Bao, Nã Lai đều trợn mắt giận dữ.
“Lão tặc đáng chết!”
“Quá vô lý!”
“Tâm địa độc ác!”
“Tướng quân, không thể dễ dàng bỏ qua cho chúng được! Lột quần ra đánh một trăm trượng!”
Dư Thượng thư sợ đến run bần bật, vội vàng nói: “Không phải, lão phu không có ý đó…”
Ta nghiêng đầu hỏi lại: “Vậy ý của ông là gì? Chẳng phải hôn sự này vốn là của Dư Thanh Chiếu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-trieu/chuong-2.html.]
Dư đại nhân nghe vậy liền thấy đầu óc choáng váng.
Lão cáo già này cũng từng lăn lộn trên quan trường, biết ta không dễ lừa gạt.
Hắn lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Nữ nhi, con hiểu lầm rồi, hôn sự này là dành cho con… chủ yếu là vì con là tỷ tỷ, nếu con chưa thành gia thì muội muội không thể vượt mặt được.”
Ta nhíu mày, phất tay với đám người sau lưng.
Cung Hỉ và Phát Tài liền túm lấy Dư đại nhân cùng phu nhân, định tống cổ ra ngoài.
Dư phu nhân vẫn chưa cam tâm, kêu lên: “Con… con là nữ nhi của chúng ta, * , con phải nghe lời chúng ta!”
(phụ mẫu chi mệnh, môi điệt chi ngôn: Nghĩa là việc cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và nhờ người mai mối giới thiệu)
“Con dám hỗn láo với ta như vậy, thật là bất hiếu!”
Đến nước này rồi còn dám lên mặt?
Ta cười lạnh: “Người đâu, tháo xe của chúng xuống!”
Xem chúng về bằng gì!
Dư phu nhân thét lên: “Ngươi dám!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lạnh lùng nói: “Phu nhân khẩu khí thật lớn! Đây là Đại doanh Lương Châu, không phải kinh thành! Dám hồ đồ ở quân doanh, ta g.i.ế.c ngươi thì sao!”
Ta chinh chiến sa trường bao năm, trên tay nhuốm m.á.u vô số, khí thế hơn người, đâu phải kẻ thường có thể sánh bằng.
Dư phu nhân thấy ánh mắt ta lạnh băng, rốt cuộc im thin thít.
Dư đại nhân cũng mềm giọng van xin: “Tướng quân! Lần này… là chúng ta đường đột, xin người đừng chấp nhất. Chúng ta… chúng ta đi ngay đây.”
Hai người cúi đầu ủ rũ, quay người định rời đi.
Đúng lúc này, Hồng Bao bỗng nháy mắt ra hiệu với ta.
Ý nàng là gì?
“Đứng lại!” Ta quát.
Dư đại nhân run rẩy: “Tướng quân, chúng ta không dám giấu diếm gì người nữa, xin hãy tha cho chúng ta!”
Ta nở nụ cười quỷ dị:
“Chẳng phải chỉ là thế gả sao, ta có nói là không muốn đâu.”
Từ năm ngoái, thân thể nghĩa phụ càng ngày càng suy yếu.
Nhung mã cả đời, thêm vào những vết thương cũ, người đã chống đỡ không nổi nữa rồi.