Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 99: Quán cà phê ngẫu nhiên gặp đồng học

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:08:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến quán cà phê, phía bên Chu quản lý vẫn tới. Tô Thần chọn một chỗ cạnh cửa sổ kính sát đất, gọi một ly Cappuccino nhấp từng ngụm lướt điện thoại.

Buổi sáng nên khách đông, chỉ lác đác hai ba . Trong quán mở nhạc lời nhẹ nhàng, khí vì thế dễ chịu hẳn.

– Nhã Nhã, kìa! Soái ca bên Tô Lâm – hát “Tỏ tình khinh cầu” – ?

Cô phục vụ bưng cà phê cho Tô Thần xong kéo bạn đồng nghiệp ở quầy bar thì thầm.

– Tô Lâm là ai? “Tỏ tình khinh cầu” thì tớ mở, đúng là .

Cô gái thuận theo hướng bạn chỉ sang. Trên gương mặt thanh tú thoáng ngạc nhiên, cô lẩm bẩm:

– Sao là… !

– Cậu quen ? – Cô phục vụ tròn xoe mắt.

– Ừm. Bọn tớ học chung cấp ba, nhưng gần như chẳng chuyện bao giờ. – Cô gái tên Trần Nhã ngập ngừng.

– Trời đất ơi, là bạn học cấp ba của Tô Lâm?

– Tô Lâm? Không đúng, tên Tô Thần mà!

– Chắc là nghệ danh thôi. Sao Tô Lâm chứ. Đợi chút, tớ mở Weibo cho xem. Trời ạ, là bạn học của ảnh thật ? Không , giúp tớ xin một chữ ký!

Vừa líu lo, cô phục vụ lôi điện thoại , trang Weibo của Tô Thần, thao thao bất tuyệt kể cho Trần Nhã về “Tô Lâm”.

Nghe đến , Trần Nhã càng ngỡ ngàng đến đó.

Hồi cấp ba, Tô Thần là “nam thần hệ cấm dục” nổi tiếng của trường: học giỏi, trai, gia cảnh cũng . Chỉ tội tính cách… lười đến mức như cá ướp muối.

Dẫu luôn tỏ khiêm tốn, thờ ơ, nhưng vẻ điển trai phóng khoáng cộng với sự bình thản lười nhác sức hút kỳ lạ với các cô gái.

Không ít nữ sinh từng lén thư tỏ tình hoặc bày tỏ thiện cảm theo nhiều cách, kết cục đều từ chối.

Trần Nhã nhớ như in Tô Thần – còn trẻ đến mức khó tin – vì một lá thư tình mà theo tới tận trường. Bị cô chủ nhiệm hiểu lầm là “học sinh lớp khác thầm mến”, bà mắng một trận nên . Đến khi Tô Thần bước giải thích đó là , cả lớp nghiêng ngả, cô chủ nhiệm hổ để cho hết.

HY

Sau vụ , chẳng ai còn dám thư tỏ tình với Tô Thần nữa.

Tuổi mới lớn, da mặt mỏng. Biết hy vọng mà vẫn tỏ tình để từ chối thẳng, đúng là cực kỳ bẽ bàng.

Trần Nhã phủ nhận: cô từng lén thích Tô Thần. kỳ thi nghiệp, Tô Thần như bặt vô âm tín; cảm mến mơ hồ của cô cũng dần nhạt .

Vậy mà bây giờ gặp , dẫu vẫn tuấn như xưa, cảm giác khác hẳn: bớt lười nhác, bớt phó mặc; đó là khí chất hăm hở của tuổi trẻ, sự tự tin và ung dung của một đàn ông ưu tú.

Nói gọn: với phụ nữ, còn hấp dẫn hơn .

Điều khiến cô kinh ngạc hơn cả: Tô Thần nay là ca sĩ nổi tiếng, ca khúc mới của khiến nhiều “tiểu thịt tươi” trong giới cũng lấn át .

Ngồi ngắm Tô Thần nắng, Trần Nhã bỗng nhớ thời cấp ba, nhớ mối cảm tình ngây ngô thuở . Lòng cô man mác, phức tạp khó tả.

– Nhã Nhã… Nhã Nhã!

Thấy bạn ngẩn , cô phục vụ vội vẫy tay mặt.

– Hả? – Trần Nhã giật , lúng túng rời mắt.

– Có biến nha! – Cô phục vụ chọc ghẹo, nghiêm túc: – Thích thì thích, nhưng đừng trượt sâu. Người như với tụi … xa quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-99-quan-ca-phe-ngau-nhien-gap-dong-hoc.html.]

– Cậu gì thế. – Trần Nhã giả vờ thản nhiên, trong lòng dâng chút hụt hẫng.

– Đã là bạn học thì đừng bỏ lỡ cơ hội. Qua chào hỏi xin chữ ký . Mang về trường cho tụi con gái ghen đỏ mắt!

– Thôi… ngại lắm. Với chắc chẳng nhớ . – Trần Nhã lắc đầu.

Nghĩ vô cớ. Hồi đó ngoài hai bạn , Tô Thần hầu như mấy khi để ý ai. Học xong là gục xuống bàn ngủ.

– Không nhớ thì , nhớ là . Dày mặt lên chút! – Cô phục vụ vỗ vai bạn.

Trần Nhã c.ắ.n môi, đang định lấy dũng khí bước tới thì một đàn ông trung niên mặc âu phục giày da thẳng đến chỗ Tô Thần, bắt tay mật.

Hai cô gái cảnh , hiếu kỳ càng dâng.

– Cô phục vụ! – Người đàn ông sang vẫy tay gọi.

– Cơ hội vàng đây! – Cô phục vụ sáng mắt, đẩy nhẹ Trần Nhã.

Trần Nhã khẩn trương đến đỏ mặt, tim đập thình thịch, bước chân chút cứng, nhưng vẫn gượng nở nụ theo “đúng quy trình”:

– Dạ, dùng gì ạ?

Ánh mắt Tô Thần dừng gương mặt cô. Rõ ràng quen lắm.

Hồi cấp ba, quả thật “cá ướp muối”. Ngoài hai bạn , với ai khác cũng hờ hững. Dẫu , mười hai năm học cùng, ít nhiều vẫn để vài dấu ấn lờ mờ.

– Một ly cà phê đá, cảm ơn. – Người đàn ông – Chu Chính Dũng – mỉm .

– Vâng. – Trần Nhã đáp, gật nhẹ với Tô Thần, .

Từ xa, cô bạn phục vụ chỉ còn đưa tay lên trán, vẻ “tiếc sắt thành thép”.

– Tô , chuyện gì ? – Chu Chính Dũng bắt chuyện.

– Không gì. – Tô Thần lắc đầu , tạm gác suy nghĩ.

– Vậy xem hợp đồng mang tới nhé? – Chu Chính Dũng dè dặt hỏi. Thấy Tô Thần gật đầu, ông vội lấy xấp giấy chuẩn sẵn trao qua.

Tô Thần nhận lấy, mở Nhất Mục Thập Hành lướt nhanh.

– Cà phê đá của đây ạ.

lúc Trần Nhã bưng ly đến, Tô Thần xem xong. Anh ngắm cô kỹ hơn, bỗng mắt sáng lên:

– Chúng … là bạn cùng lớp 12 ?

Trần Nhã khựng , mừng rỡ:

! Em là Trần Nhã. Anh còn nhớ ?

– Nhớ chứ. Lúc nãy thấy quen lắm, giờ thì khớp . Không ngờ trùng hợp thế. Em ở đây ? – Tô Thần .

– Vâng. Nghỉ lễ 11 dài ngày, em và học tỷ tới đây thêm cho . – Trần Nhã đáp, giọng dịu dàng.

– Vậy . – Tô Thần gật đầu. Rồi thêm. Dẫu là bạn học, thực hai cũng chẳng .

– Em… em tiếp đây. – Không nối chuyện thế nào, thấy vẻ còn bận trao đổi, Trần Nhã lúng túng chào một tiếng vội vã .

 

Loading...