“Hội trưởng, xin .”
Chàng trai của CLB Quyền Kích thua trận đồng đội dìu về hàng, áy náy cúi đầu với Vương Hổ.
“Không , trách . Do đối thủ chiêu quá khó chịu.” Vương Hổ phẩy tay, nhưng vẻ bực bội vẫn hằn mặt.
Người của Quyền Kích ai cũng chỉ cơ bắp. Một thanh niên lóe mắt nghĩ kế, với Vương Hổ:
“Hội trưởng, ván để . cách trị chiêu đó.”
“Thật chứ? Trận mà thua là chúng coi như thua luôn.” Vương Hổ nghiêm giọng.
HY
“Hội trưởng yên tâm. Chỉ cần An Chính Triết lên, chắc thắng.” Cậu gật đầu chắc nịch.
“Được, lên.” Vương Hổ đồng ý.
Đồng đội phía đồng loạt hò reo cổ vũ.
“Xem đây!”
Chàng trai nở nụ ranh mãnh, đầy tự tin bước sân.
Đa xem đều nghĩ CLB Quyền Kích sẽ thua. Ván họ Sở Dật áp chế , gần như chạm đối thủ. Nào ngờ ván khiến tất cả tròn mắt.
Ngay khi đối phương tung cú đá gối, thanh niên lập tức xoay ôm chặt lấy chân , mượn hình lực lưỡng quật ngã đối thủ xuống bãi cỏ, đ.ấ.m như mưa.
Võ sinh Taekwondo vội ôm đầu xin thua; còn giả vờ , tiếp tục nện cho đến khi thầy Trịnh – trọng tài – hồn tuyên bố kết quả. Lúc mới thản nhiên dậy, nở nụ “thật thà”.
Cả sân c.h.ế.t lặng.
“Gã to con đúng là… bụng.” Tiền Mạn Mạn quả quyết.
“Ha ha… đấy! Xem Quyền Kích đầu đất.” Phan Tiểu Kiệt khoái chí.
“Đấu tự do thì chẳng luật nào cấm. So với Taekwondo, Quyền Kích mạnh , đó là lợi thế.” Tô Thần cũng .
Đám học sinh xem phấn khích bàn tán ầm ĩ. Người của CLB Quyền Kích nhảy cẫng, ùa tới ôm ghì “đồ tể” chúc mừng.
Hai bên đang hòa 1–1, trận quyết định tất nhiên dành cho hai hội trưởng.
“Tưởng khỏi tay.” An Chính Triết nheo mắt khinh khi Vương Hổ.
“Chiêu đ.á.n.h hạ bàn là dạy ? là đồ chày, chơi tiểu xảo khéo thật.” Vương Hổ nhếch môi.
An Chính Triết sầm mặt:
“Đã là đấu luật thì chúng tận dụng ưu thế Taekwondo đ.á.n.h nhược điểm của các – gì sai? Nói đến cùng, cách đ.á.n.h của Quyền Kích mới là vô sỉ!”
“ chán lý sự. Lên đây, để ‘chăm sóc’ một trận.” Vương Hổ siết găng, ngoắc tay khiêu khích.
“Hừ, xem ai ‘chăm sóc’ ai!”
An Chính Triết quát nhẹ, lao lên. Một cú hoành cước c.h.é.m thẳng n.g.ự.c Vương Hổ.
Vương Hổ học theo cách đồng đội, toan ôm chân đối thủ.
“Buồn !” An Chính Triết rút chân như điện, lấy chân trụ xoay một vòng, phong cước quét trúng bụng.
Vương Hổ đau rú, ôm bụng lùi mấy bước, mặt trở nên nghiêm .
Trong hàng nghiên cứu võ thuật, mắt Tô Thần nheo: An Chính Triết tuy khó ưa, nhưng đúng là nghề.
Khán giả dạt lên tiếng reo, ít nữ sinh mắt sáng rỡ. Bất kể sát thương , hai cú đá “ mắt”, hiệu quả thị giác cực mạnh.
“Hội trưởng đỉnh quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-83-dieu-gia-quyen-cung-vinh-xuan-quyen.html.]
Cả CLB Taekwondo gào lên như điên.
“Hổ ca ráng lên!”
“Ôm lấy mà nghiền!”
Đám Quyền Kích cũng chịu kém, mấy đô con gân cổ hét.
“Sao? Nghĩ chiêu đó cũng dùng với ?” An Chính Triết giễu.
“Chỉ đá một cái thôi mà, nhẹ như gãi ngứa. Sáng nay ăn cơm hả? Lên, cho thêm hai cú.” Vương Hổ phủi tro quần, giọng khinh khỉnh.
“Cứng miệng!”
An Chính Triết lạnh mắt, bùng tốc độ. Anh nhảy xoáy , gót chân như búa, nện thẳng Vương Hổ.
Theo phản xạ, Vương Hổ bắt chéo tay đỡ, hình vạm vỡ vẫn hất văng, lăn hai vòng cỏ.
Không cho đối thủ kịp , An Chính Triết ào đến, chân dài như ảo ảnh, liên đạp.
Vương Hổ ôm đầu chịu đòn, c.ắ.n răng chịu mở miệng nhận thua.
“Đồ khốn, dừng tay!”
“Đủ !”
Người Quyền Kích gầm lên. Nhiều nữ sinh cũng nhăn mặt, nỡ tiếp.
Hai thầy trọng tài , cùng quát: “Dừng !”
An Chính Triết thu chân, liếc Vương Hổ khinh bỉ về hàng.
Phán quyết thắng thua trao cho học sinh chứng kiến.
Dù thấy An Chính Triết chân nặng, nhưng Vương Hổ chịu “thua”, đa vẫn chọn bên mạnh hơn. Kết quả: phần thắng thuộc về CLB Taekwondo.
Vương Hổ loạng choạng lên, lau vệt m.á.u ở khóe miệng, lầm lũi trở về bên đội.
“Hổ ca, .”
“ , kệ . tin thắng nổi Tô Thần.”
“Quyền Kích vốn hợp kiểu đấu .”
Anh em rối rít an ủi.
“An Chính Triết tuy khó ưa, nhưng đúng là mạnh.” Quách Lỗi trầm giọng.
Đám nghiên cứu võ thuật đều gật đầu.
Liễu Thanh và Diêu Võ cũng nghiêm nét mặt. Hai ngày qua, tay Tô Thần chỉ điểm, thực lực họ tăng nhanh, nhưng mũi nhọn công kích của An Chính Triết, nếu đối mặt trực diện, họ dám chắc tuyệt đối.
“Đừng nghĩ nhiều. Thắng Karate .” Tô Thần mỉm .
Chỉ cần giọng Tô Thần và thấy nụ ung dung , như uống viên an thần. , An Chính Triết giỏi mấy cũng thể hơn Tô Thần.
Dẫu né đấu với Tô Thần mà tìm cách thắng Diêu Võ hoặc Liễu Thanh, thì kết cục cũng chỉ là hòa 2–2, phần thắng cuối vẫn nghiêng về phía họ.
Rất nhanh, trận giữa Hoa Hạ Võ Thuật Nghiên Cứu Hội và Karate bắt đầu. Diêu Võ nóng lòng xung phong.
Một bài Diêu Gia Quyền mở màn cả sân trố mắt: gọn, nặng, dính — Diêu Võ nhẹ nhàng bỏ túi trận đầu.
Đến lượt Liễu Thanh gặp hội trưởng Karate Ngô Huy. Ngô Huy hề yếu, nhưng Liễu Thanh vốn học Vịnh Xuân từ nhỏ, nay Tô Thần chỉnh từng tì vết, nắm cái thần của Vịnh Xuân, chỉ thiếu chút hỏa hầu.
Sau vài hiệp giằng co, Liễu Thanh bắt trúng sơ hở: thốn quyền bùng kình, nện thẳng ngực. Ngô Huy đau điếng ngã ngửa, vội hô nhận thua.