Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 67: Năm trăm năm dã sơn sâm

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:07:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

— Khụ khụ… gì, gì, các cứ tiếp tục — Tô Thần ngượng ngùng , thấy ánh mắt dồn nên cố xua bớt sự chú ý.

Liễu Thi Thư cũng nhận chạm đến lòng tự trọng của cô; gương mặt xinh thoáng ửng hồng. Vợ chồng Liễu Như Hải cùng em gái Liễu Thi Họa họ với nhiều ý , rõ ràng là hiểu nhầm, nhưng nếu Liễu Thi Thư thể kết hôn với một trai phong độ tài hoa như , họ đều mừng lòng.

Đặc biệt là vợ chồng Liễu Như Hải. Dù con gái lớn của họ từ nhỏ e dè, bây giờ thấy cô đối Tô Thần chút cảm tình, ai nấy cũng mừng lo — mừng vì con gái thiện cảm, lo vì chuyện còn sớm.

— Tô Thần, thật sự cảm ơn … — Liễu Thi Thư đỏ mắt lời ơn, nhưng cảm xúc của cô như trào , lời đơn thuần khó mà diễn tả hết.

Ngay lúc cô gọi cho phụ , cả như sét đánh: phụ báo tin bà nội cứu, nhưng đoạn đường tới đây vội vã. Từ nhỏ đến lớn, vì cha bận rộn công việc, cô và em đều do nãi nãi nuôi lớn; tình cảm sâu nặng, nên nỗi lo lúc tăng lên gấp bội.

Tô Thần vội đưa tay xua:

— Chúng là bạn bè mà, cần quá nhiều lời, cha em và em gái cảm ơn nhiều .

— Ừm — Liễu Thi Thư gật liên tiếp, ánh mắt Tô Thần lóe lên những tia phức tạp.

— Canh sâm đến ! — tiếng gọi rộn lên.

Ông cháu nhà Chu bê bưng nồi canh sâm . Chu Diệu Xuân mỉm :

— Đây là năm trăm năm dã sơn sâm, phối với nhiều vị t.h.u.ố.c bắc nấu thành canh. Dược tính mạnh, giúp lão phu nhân hồi phục nhanh hơn.

— Chu lão, cho xin! — Liễu Thi Thư vội đón lấy bát, dìu em gái lên để nãi nãi dậy, từng muỗng từng muỗng mớm canh cho bà cụ.

— Đại Thần… , là Thần ca, chắc sẽ là của cô , uống ! — Chu Anh Tài mặt đầy cảm kích xúc tiến một bát canh sâm đưa cho Tô Thần.

— Năm trăm năm dã sơn sâm là bảo dược, để uống thì lãng phí, nên đưa cho lão phu nhân! — Tô Thần , cố từ chối.

— Lão phu nhân mới hồi phục, bát nhẹ; bát thêm vài vị quý, thể bổ sung khí huyết, d.ư.ợ.c tính mạnh hơn nhiều. Với công phu nội gia của , sẽ trợ giúp lớn — Chu Diệu Xuân nở nụ .

Tô Thần chần chờ, đôi mắt thoáng sáng, cuối cùng nỡ từ chối, nhận lấy bát và uống một cạn. Canh sâm thấm kinh mạch, trong cơ thể như tắm suối ấm; chân khí trong Đan điền phục hồi nhanh, sức lực tràn lên. Thật là thứ tuyệt phẩm!

— Không hổ là năm trăm năm nhân sâm, đúng là bảo bối! — Tô Thần thốt lên, Chu Diệu Xuân: — Tiền bối, gốc dã sơn sâm bán ? Cho mua !

Vừa cất lời liền nhận đủ tiền để mua, nét tiếc nuối hiện mặt.

— Loại d.ư.ợ.c liệu thuộc loại “ngộ mà cầu ”, — Chu Diệu Xuân đáp — năm năm ở cảng đảo đấu giá hai gốc; dùng hết một gốc, gốc còn tặng cho cháu. Xem như cháu giúp một việc lớn, trả ơn.

— Không… , dám nhận — Tô Thần vội phủ nhận. Một bảo d.ư.ợ.c cứu mạng mà ai động đến cũng trả giá hàng triệu, thậm chí hàng ngàn vạn. Anh cảm động nhưng e ngại.

— Bảo vật tặng hùng. Loại d.ư.ợ.c liệu giao cho cháu thì mới phát huy hết tác dụng, đừng khách sáo — Chu Diệu Xuân mỉm , gọi cháu:

— Anh Tài, mang nhân sâm .

Chu Anh Tài sững ; rõ ràng đó là bảo vật gia truyền, cảm kích do dự nhưng ông thúc giục nên lên lầu lấy xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-67-nam-tram-nam-da-son-sam.html.]

Liễu Như Hải đột nhiên xen :

— Được , Chu lão, gốc sâm coi như chúng mua , sẽ chuyển khoản cho ông một ngàn vạn để tăng tiền chữa bệnh.

Thái Văn liền đồng ý và lấy điện thoại chuyển khoản. Chu Diệu Xuân cứ lắc tay từ chối:

— Không , cháu trai mà còn tiền? Không thể!

Cuối cùng gốc nhân sâm vẫn thuộc về Liễu Như Hải mua , tặng cho Tô Thần. Ôm chiếc hộp gỗ chứa gốc sâm trị giá triệu bạc, Tô Thần cảm thấy xúc động: ngờ lòng cứu đền đáp phong phú đến .

xin phép về dậy cáo từ.

— Vội vã gì, để chúng mời ăn cơm — Thái Văn vội giữ .

— Không cần, khi nãi nãi hồi phục hơn sẽ dịp — Tô Thần từ chối, nở nụ .

Từ giường bệnh, Liễu lão phu nhân mỉm vẫy gọi:

— Tiểu Thần , về nãi nãi coi cháu như con trai, nhà chúng cũng là nhà của cháu, rảnh thì thường đến thăm nãi nãi nhé.

— Ừm, hiểu — Tô Thần đáp lễ, giọng ân cần.

Bà cụ kéo , lải nhải nhiều lời, mãi đến khi Liễu Thi Thư ngắt lời để bà nghỉ ngơi, bà mới chịu buông.

HY

đưa — Liễu Thi Thư mỉm với Tô Thần.

Hai đến y quán, đưa lên taxi cô mới về. Trên giường, Liễu lão phu nhân đột nhiên:

— Nữu Nữu , nãi nãi thấy cháu thật giống như thích Tiểu Thần, ?

Câu khiến Liễu Như Hải, Thái Văn và Liễu Thi Họa đều đỏ mặt, chăm chú Liễu Thi Thư.

— Nãi nãi! Ngài ! — cô đỏ bừng, lúng túng đáp: — Chúng chỉ là bạn bè, mà Tô Thần bạn gái, họ hợp .

— Thật … thật đáng tiếc, thương cho đứa trẻ! — Bà cụ tiếc nuối.

Vợ chồng Liễu Như Hải và Thái Văn cũng trao ánh mắt tiếc nuối.

— Nãi nãi, bà mới ốm nặng, đừng bận lòng nữa, để bà nghỉ ngơi cho khoẻ — Liễu Thi Thư nhẹ nhàng xoa bóp chân bà.

— Con gái, cả. Em thế, cứ mạnh dạn một chút, nam sinh nào mà quyến rũ chứ? Bà ủng hộ em lấy Thần ca — Liễu Thi Họa nắm c.h.ặ.t t.a.y mà .

— Đừng phát ngôn vớ vẩn! — Liễu Thi Thư nhéo em một cái, lấy gì hài lòng.

Cô thực sự chút hảo cảm với Tô Thần, nhưng đành lòng chen mối tình của khác; hơn nữa cô Tô Thần và Lâm Vũ Manh tình cảm sâu đậm. Đừng cơ hội — cô tổn thương ai.

 

Loading...