Tô Thần chỉ mỉm , .
Anh rành chuyện thương vụ, nhưng hiểu âm nhạc, và tuyệt đối ngốc. Năm vạn mà mua đứt bộ bản quyền bài hát ư? Nực thật.
Lữ Hồng nụ im lặng của Tô Thần, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Ban đầu chị tưởng gặp một sinh viên “ngoài nghề”, giá năm vạn là đủ để mừng rỡ gật đầu. Không ngờ trai mặt tỏ vẻ… chê.
Thu khí thế, Lữ Hồng vẫn giữ nụ :
“Tô , với một mới nhạc, mức là cao. Dĩ nhiên, nếu hài lòng, thể thương lượng. Tám vạn, thấy ?”
“Cũng , nhưng chỉ là quyền biểu diễn.” Tô Thần xiên miếng bò bít tết, điềm nhiên đáp.
“Không thể.”
Sắc mặt Lữ Hồng chợt đổi. Thấy đối phương cứ bình thản, chị nghiến răng:
“Thôi . đưa giá cao nhất: mười lăm vạn, mua đứt bộ bản quyền.”
Cậu khó hơn chị tưởng. Trước khi tới, giới hạn trong đầu Lữ Hồng là mười vạn cho trọn gói. giờ xem . Bài nhất định chị lấy.
Sở Dật Thần tuy đang “hot”, nhưng chê là tác phẩm hồn, anti đông như kiến. Phòng việc đang gấp rút chuẩn album mới để lột xác hình tượng, tiền nhân lực đổ ít, giờ chỉ thiếu một ca khúc chủ đề.
“Khí cầu tỏ tình” hợp phong cách Sở Dật Thần, chất lượng chắc tay. Mười lăm vạn — một sinh viên bình thường khó mà từ chối.
Tô Thần vẫn mỉm lắc đầu.
“Tô , mười lăm vạn là giá của tuyến đầu trong giới sáng tác. Rốt cuộc gì? Nói một lời cho dứt !” Giọng Lữ Hồng lộ vẻ sốt ruột. Chị ngờ trai “tim to” đến .
“Nói thẳng nhé, định bán đứt bản quyền. Nếu chỉ là quyền biểu diễn thì còn bàn .” Tô Thần nghiêm giọng.
Đó là quyết định nảy trong đầu.
Lúc đầu nghĩ thế. chuyện với Lữ Hồng xong, suy nghĩ đổi.
Kho nhạc trong ký ức là tài sản quý mà hệ thống cho — thể dễ dãi bán đứt. Thà tự tìm hợp tác, lợi nhuận mới xứng. Về giọng hát lẫn giá trị ca khúc, đều tự tin.
“Hoang đường!”
Lữ Hồng giận lộ rõ mặt. Chỉ mua quyền biểu diễn thì chị dùng việc gì?
“Xin vì để chị mất công. Bữa để mời.” Tô Thần nhã nhặn.
“Khỏi.”
Lữ Hồng lạnh mặt rút trong ví hai trăm tệ đặt xuống bàn, lườm :
“Tô đúng là cuồng vọng. Trong giới sáng tác, ai là ai. Tính khí như hợp showbiz .”
Nói phắt dậy, bực bội bỏ .
Tô Thần ngẩn một lát, bật lắc đầu. Anh nhanh chóng ăn nốt miếng bò, gọi phục vụ tính tiền phần rời nhà hàng.
…
Chưa no, ghé thẳng căn-tin trường, tìm Lâm Vũ Manh đang ăn cùng Tiền Mạn Mạn.
“Thần ca, hẹn ăn với đại diện của minh tinh ?” Lâm Vũ Manh ngạc nhiên.
“Không chốt . Cơm Tây chẳng đủ no.”
Tô Thần cạnh, tiện tay bốc một miếng sườn bỏ miệng.
“Bẩn quá .”
Lâm Vũ Manh nửa nửa mắng, đưa đôi đũa của cho :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-58-to-than-tu-choi-ban-ca.html.]
“Anh ăn , em lấy thêm.”
“Yêu em quá.”
Tô Thần b.ắ.n một cái hôn gió, vui vẻ nhận đũa, gắp luôn món của cô.
Lâm Vũ Manh thẹn vui, dậy mua thêm đồ ăn.
“Tô Thần, đại diện của Sở Dật Thần tìm mua bài? Giờ là chốt ?” Tiền Mạn Mạn há hốc.
“Ừ.” Tô Thần gật đầu.
“Trời ạ, là Sở Dật Thần đó! Em còn là fan nè. Sao chốt? Họ trả thấp quá hả?” Tiền Mạn Mạn tiếc hùi hụi.
Ngay khi tin, cô phấn khích xỉu, mơ cảnh thần tượng hát “Khí cầu tỏ tình” thành bản hit, để còn khoe với bạn bè: bài là do bạn trai của bạn — nở mày nở mặt bao!
“Cũng hẳn thấp. Họ mười lăm vạn. bán.” Tô Thần .
“Tê— mười lăm vạn?”
HY
Tiền Mạn Mạn hít mạnh một . Nhà cô thiếu, nhưng với đám sinh viên, con đủ tim đập loạn. Khó tin hơn là… Tô Thần từ chối.
Lâm Vũ Manh bưng khay , Tiền Mạn Mạn kể, Tô Thần bằng đôi mắt tròn xoe, lấp lánh sùng bái.
“Tô Thần, tính ? Số tiền đó lớn lắm đấy!” Tiền Mạn Mạn nóng ruột.
“Anh định tự tìm đối tác hợp tác.” Tô Thần đáp.
“Thần ca, minh tinh ?” Lâm Vũ Manh giật .
“Không. Chỉ hợp tác phát hành mấy bài thôi, nghệ sĩ. Anh cũng chẳng thích đường vây xem.”
“Vậy thì… quá.” Lâm Vũ Manh liên tục gật đầu, khẽ thở phào.
Nếu Tô Thần thực sự thành minh tinh, một cô gái bình thường như cô chắc sẽ thấy áp lực.
Tiền Mạn Mạn tính kín miệng kém; chẳng bao lâu, chuyện Tô Thần từ chối mười lăm vạn bán ca cho Sở Dật Thần lan khắp trường.
Có sững sờ, ngưỡng mộ, cũng tin, bảo Tô Thần… chém.
Mười lăm vạn đấy! Sinh viên Mạc Đô mới trường cả năm còn chắc kiếm nổi. Sao từ chối? Chắc là vì lý do nào đó nên… chốt .
“ mà, chắc chắn bên ưng. Bài của Tô Thần tụi ngoài nghề thì thấy , chứ thật tầm thường. Minh tinh nào coi gì.”
Trong ký túc xá nam, Lý Nham khẩy.
Ba cùng phòng liếc một cái ai việc nấy.
Trước kiểu “bới móc” Tô Thần bất chấp của Lý Nham, họ chỉ thấy buồn , chẳng buồn đáp.
Gần đây, Lý Nham dần lớp tài chính… “giảm thiện cảm”.
Thấy ba lơ , Lý Nham càng bực, lèm bèm mãi, hết châm chọc Tô Thần.
“Lý Nham, im chút ? Cần gì quá? Nghĩ coi, nếu họ coi trọng, đại diện Sở Dật Thần — bận tối mắt — chủ động tìm tới ?” Một bạn sách ngẩng đầu, nhịn .
Lý Nham nghẹn họng.
“Người còn bảo sẽ tìm đối tác hợp tác cơ. Chí lớn chứ bộ!”
“ đấy. Với liên quan gì đến , lải nhải mãi gì?”
Hai phụ họa, ánh mắt đầy… khinh bỉ.