Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 53: Đầu trọc Mạnh mắc “trung nhị” (chuunibyou)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:07:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mau , nhiều ‘đầu sáng’ quá!”

“Xuỵt—đừng lớn!”

Tô Thần và đang ăn thì bàn bên bé reo lên. Ông bố vội đưa tay bịt miệng con. Theo hướng mắt thằng bé, cả bàn Tô Thần thấy mấy cái đầu bóng lưỡng đang lắc lư tiến , bước hùng hổ.

Sắc mặt Tô Thần lập tức lạ lạ. Toàn là mấy gã từng dằn mặt gần đây—đám tóc đỏ . Không ngờ là cạo là cạo thật. Mà còn vẻ… đắc ý.

“Lão bản, thu phí bảo hộ tháng .”

Gã từng gọi là Tóc Đỏ kịp thấy bàn Tô Thần, dắt đàn em tới quầy, xoa cái đầu bóng loáng, nhếch miệng .

“Ây, chuẩn sẵn , xem giúp.”

Ông chủ tươi, đưa phong bì hồng, còn cẩn thận xốc hai tay.

Khách khứa xung quanh cảnh , nét mặt đều kỳ lạ. Thời buổi đóng “phí bảo hộ” mà khách khí như đóng lễ tạ?

Thật ông chủ cũng cam tâm tình nguyện. Làm ăn kiểu , lâu lâu thu chút phí là chuyện thường. Với gã Tóc Đỏ việc còn… “ đức”, lấy tiền quá đáng, mà nhận tiền thì chịu trách nhiệm. Hễ ai gây rối, chỉ cần gọi một cuộc, lập tức kéo đến dẹp. Thành chẳng nhóm côn đồ nào dám tới đây quậy nữa.

“Lão bản, hợp tác lâu , tin .”

Gã Tóc Đỏ , tiện tay nhét phong bì túi, vỗ vỗ cái đầu bóng loáng: “À, đừng gọi ‘Tóc Đỏ’ nữa. Gọi ‘Đầu trọc Mạnh’.”

Từ ngày chia tay mái tóc đỏ, thấy mặt mũi như “ dáng” hơn. Mùa hè nóng bức, cạo trọc đúng là dễ chịu: gió lùa mát lạnh. Không ảo giác , còn thấy bản … mạnh thêm tí.

Tên thật là Chu Cường, thế là tự phong biệt hiệu: “Đầu trọc Mạnh”.

“Vâng, Cường ca.”

Ông chủ dám gọi thẳng, đành hì hì.

“Đầu trọc Mạnh… Phụt, ha ha…”

Cậu nhóc cạnh bàn Tô Thần nhịn nổi bật . Bộ phim hoạt hình “Gấu Ẩn Hiện” ở đây cũng nổi tiếng, nhân vật “Đầu trọc Mạnh” thì trẻ con nào chả .

Thấy Chu Cường và đàn em trừng mắt, ông bố thằng bé hoảng hồn, mặt tái mét:

“Xin , xin , cháu nó còn nhỏ, chuyện. Chúng ngay.”

Ông vội kéo con , gõ gõ gáy nó:

“Ăn cũng giữ mồm… khỏi ngoài!”

Thực khách dở dở , thấp thỏm đám đầu trọc, sợ họ đổ quạu.

“Ha ha…”

Chu Cường bật , hả hê sang đàn em:

“Thấy , danh tiếng của ca là vang dội cỡ nào. Tám tuổi cũng !”

“Cường ca đỉnh quá.”

Đám đàn em nhao nhao phụ họa. Mọi thở phào, mà chẳng dám, đành nín.

“Lão bản, mấy đói. Cho tụi vài món, với hai két bia.”

Chu Cường dặn một tiếng, kéo đàn em hướng về cái bàn trống—bàn của hai cha con lúc nãy.

Nhìn đám đầu trọc tiến , ba cô gái cạnh Tô Thần—trong đó Lâm Vũ Manh—khẽ cúi đầu, cầm đũa mà chẳng dám .

“Cường ca, mấy cô xinh quá.”

HY

Một đàn em sáng mắt, hưng phấn liếc đại ca.

Chu Cường và vài đứa khác qua thì khựng . Chúng chằm chằm Tô Thần, mắt trợn tròn, vô thức nuốt khan. Tên bâng quơ nãy là mới, gặp Tô Thần nào; còn Chu Cường thì nhớ như in “cú va chạm” bữa : gã ngoan nhân tuyên bố hễ gặp là đánh, khiến chúng chia tay mái tóc màu. Dù… đó thấy cũng mát mẻ thật.

“Bốp!”

Chu Cường trở tay tát thẳng đàn em lỡ miệng. Mấy đứa khác nhào vô, đ.ấ.m đá tới tấp, kẻ chỉ rên la.

Cả quán đơ , hiểu chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-53-dau-troc-manh-mac-trung-nhi-chuunibyou.html.]

“Làm cái gì , đừng dọa bạn gái .”

Tô Thần nhíu mày, quát.

Đám Chu Cường lập tức dừng tay, phắt sang, mặt mày căng thẳng.

“Thần ca, trùng hợp quá. Anh cũng ăn ở đây ạ!”

Chu Cường ráng nở nụ chào.

Mọi ánh mắt kinh ngạc dồn hết về phía Tô Thần.

“Được , xuống . Đừng ầm ĩ. Tóc các cạo , sẽ đ.á.n.h nữa.”

Tô Thần nhạt. Anh cũng thấy ông chủ giao tiền là tự nguyện, nên lười xen . Với cả, qua vụ , thấy bọn tuy cà khịa nhưng… cũng nét tấu hài, đến mức gây ghét.

“Vâng …”

Chu Cường gật lia lịa, kéo đàn em ngay bàn sát bên. Gã “lính mới” mặt mũi sưng vù, lỡ lời, run run chẳng dám nhúc nhích.

“Cút qua , đừng chắn, lỡ Thần ca khó chịu.”

Chu Cường lạnh giọng.

“Đừng, Cường ca… em sai .”

Cậu cuống quýt cúi đầu với Tô Thần:

“Thần ca, xin . Em mắt ch.ó thấy Thái Sơn.”

“Đi , xuống. Sau bớt kiểu lưu manh .”

Tô Thần phẩy tay, tỏ vẻ chán.

“Dạ !”

Như tha mạng, lật đật .

“Thần ca, chuyện gì ? Ghê gớm quá!”

Phan Tiểu Kiệt kìm nổi tò mò. Lâm Vũ Manh và hai cô cũng đầy hiếu kỳ.

“Lần Phó Húc Dương thuê bọn chặn cổng trường, dạy cho một trận.”

Tô Thần kể.

Mọi ồ lên tỏ vẻ hiểu. Từng chứng kiến thủ của Tô Thần, ai cũng tin mấy tên du côn chịu nổi một tay .

“Các . Hồi tụi nó nhuộm đủ thứ màu. Cái gã tự xưng ‘Đầu trọc Mạnh’ , còn nhuộm đỏ, gọi là ‘Tóc Đỏ’.”

Tô Thần bật .

“Phụt!”

“Ha ha…”

Cả bàn phá lên. Lý Giai thì chẳng mê anime, xem “Vua Hải Tặc”, nên hiểu chỗ buồn , chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

“Khụ khụ… Thần ca, em cũng chỉ oai thôi. Tên thật em là Chu Cường, cứ gọi Tiểu Cường cho .”

Chu Cường gãi đầu trọc, ngại ngùng.

“Ha ha…”

Tiếng rộ. Mấy bàn bên cạnh cũng nín theo.

“Cậu mắc bệnh ‘trung nhị’ nặng đấy, trị .”

Tô Thần liếc , mắng yêu.

Mọi còn đang rôm rả thì một đàn ông mặc áo chẽn bước . Anh cao hơn mét tám, cơ bắp phô như dân gym khoe mẽ, nhưng toát thứ sức mạnh như sắp bùng nổ. Khuôn mặt lạnh, khí thế nguy hiểm phả từng bước.

 

Loading...